Tiệc cưới của Tô Ngải Chân không hề long trọng phức tạp, cậu vốn không rành mấy chuyện này, chỉ là quá mức căng thẳng. Lúc Tạ Sở Ngọc ở nhà, cậu còn có thể giả bộ như không có chuyện gì, còn khi hắn không ở nhà, cậu sẽ thao thao bất tuyệt với dì Thu, chuyện gì cũng nói. Nếu dì Thu bận nấu nướng, cậu sẽ tự mình đến phòng vẽ, nhưng màu vẽ thì đông cứng lại trong khi tờ giấy vẫn trắng trơn.
Một ngày trước ngày cưới, Tô Ngải Chân nhờ dì Thu đưa mình ra ngoài dạo phố. Ngồi trên xe, Tô Ngải Chân rất quen đường mà chỉ dẫn tài xế đi lòng vòng qua mấy con phố, rốt cuộc cũng mua được loại kẹo Tạ Sở Ngọc thích ăn ở một tiệm tạp hóa nhỏ.
“Không ngờ, cậu Tạ thích ăn ngọt.”
Tô Ngải Chân cho kẹo đã mua vào túi giấy, lúc mua không để ý, có lẫn vào một cái vị vải. Tô Ngải Chân lấy ra, tự mình bóc vỏ, bỏ vào miệng.
“Cậu cũng thích à?” Dì Thu hỏi.
Tô Ngải Chân ngậm kẹo, lắc đầu, hai má phồng lên, cười cười nói: “Tiểu Sở không thích ăn vị vải.”
Vì ngày mai là hôn lễ nên Tô Ngải Chân cả đêm trằn trọc, sáng sớm dậy, quầng thâm dưới mắt có chút rõ ràng, may mà không nghiêm trọng. Tạ Sở Ngọc đã sớm đến khách sạn, là Trình Tống đến đón cậu.
Thời tiết không tốt lắm, tuyết chưa tan hết, nhiệt độ khá thấp, Tô Ngải Chân mặc áo phao lông vũ, ngồi lên xe của Trình Tống.
“Hôm nay bố anh có việc nên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-su-that/3618272/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.