Môi của cô mềm mịn, ấm áp lại tràn đầy ngọt ngào khiến anh liên tưởng đến chiếc bánh hoa anh đào vào mùa xuân, rất muốn cắn một ngụm. Khang Duật mở mắt ra nhìn cô, may là cô không tỉnh giấc nếu không anh cũng sẽ chẳng biết giải thích với cô ra sao nữa. Đến cả anh cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình hiện tại ra sao nó đến quá đột ngột khiến anh không thể nào chối từ, chỉ là muốn bứt phá ra khỏi giới hạn của bản thân. Khang Duật nghĩ rằng mình không cần phải phân vân đắn đo nhiều, điều anh muốn bây giờ là ở cạnh lo lắng che chở yêu thương cho cô, muốn là nơi để cô tìm về khi mỏi mệt, muốn được gọi là Nhà của cô!
Lần này Khang Duật lựa chọn đi theo đường mà con tim đã dẫn lối sẵn, anh muốn một lần được sống thật với bản thân mình. Hiện tại anh chỉ còn lại đôi bàn tay trắng không còn điều gì để mất nữa nên tại sao lại không thử cá cược một lần chứ?
“Ưm...anh tỉnh rồi à?”
Đang ngẩn ngơ thì tiếng nói mơ ngủ của cô truyền vào tai, Khang Duật trấn tỉnh nhìn thấy cô đang ngây ngốc dụi mắt, tại sao anh lại thấy đáng yêu quá vậy? Mễ An vươn người dậy tấm chăn trên người theo đà tuột xuống, cô nhìn tấm chăn rồi nhìn anh rồi sau đó trong lòng âm thầm vui vẻ, nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ ổn hơn và khá tươi tắn.
Cô đứng lên đi đến đặt tay lên trán anh và trán cô để đo nhiệt độ
“Ừm, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389097/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.