Mễ An ngẩng đầu tay được bao bọc trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh hồi hộp chờ đợi lời nói của anh.
“Thật ra, Mễ An! Anh không chán ghét em anh cũng không phải là người lạnh lùng lãnh khốc như em tưởng. Anh chỉ là một con người bình thường nhưng mãi chỉ bị chia rẽ bởi những cảm xúc và mâu thuẫn, anh luôn rối rắm không biết làm một thứ gì vì thế nên vụng về rồi sau đó làm tổn thương em.”
Rõ ràng trời đang vào hạ rất nóng người cô lại đang không ngừng đổ mồ hôi nhưng Mễ An lại cảm thấy thanh mát sảng khoái đến lạ tựa như là đang đứng giữa trời thu. Khang Duật khựng lại vài giây lấy chút dũng khí rồi sau đó nói tiếp.
“Vì thế nên, anh muốn nói...xin lỗi vì đã từng khiến em khổ sỡ còn có cảm ơn vì đã luôn ở cạnh anh cho anh cái cảm giác được yêu thương cưng chiều. Mễ An, không chỉ có riêng em đâu anh cũng đã rung động trước em rồi!”
Trong mắt anh hiện giờ chỉ toàn là sự chân thành, ôn nhu nơi khoé mắt anh
giống như là một người đang cầm cung tên rồi bắn thẳng vào nơi yếu mềm nhất của Mễ An và thế là cô gái bé nhỏ cảm động đến bật khóc. Vành mắt đỏ ửng lên rồi sau đó mặc kệ tất cả mà nấc lớn lên, Khang Duật giật mình liền lúng túng không biết tại sao cô lại khóc như vậy. Anh đâu có nói gì làm cô buồn đâu đúng chứ? Khang Duật lo lắng nhìn thấy cô càng khóc lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389093/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.