Hai tay Mễ An run rẩy, điện thoại dường như muốn rơi ra khỏi tầm tay, là Khang Tuấn nhắn cho cô. Ông đang hối thúc cô nhanh chóng rời đi, Mễ An để điện thoại sang một bên xoay người nhìn anh.
Dung nhan anh tuấn khi ngủ của anh tựa như một bé trai ngây thơ không hề phòng bị, không có sự lạnh lùng khi đối diện với người ngoài khác, cũng không giống nho sĩ dịu dàng cưng chiều cô. Khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong đẹp mắt, ngũ quan như thần luôn hết sức mê người, ở dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, trên mặt của anh được độ lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
Ở trên bàn tay to dày có đeo một chiếc nhẫn bạc nổi bật, Mễ An khẽ cầm nhẹ tay anh, hết ngắm nhìn nhẫn của anh sau đó nhìn qua của mình. Hai chiếc nhẫn rất dễ nhận biết là cùng một cặp, kiểu dáng đồng nhất, duy chỉ có viên đá quý được đính ở giữa là khác nhau.
Cô vẫn còn nhớ như in trong đầu, ngày đó anh cầu hôn cô, anh nói đây là chiếc nhẫn của mẹ mà anh rất quý trọng. Khang Duật lại trao nó cho cô đeo, Mễ An cúi đầu, dùng hết tất cả yêu thương cùng nhu tình của cô hôn lên chiếc nhẫn trên tay anh.
Duật, em hứa với anh, dù cho có xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ luôn giữ gìn thật kĩ và bảo vệ nó. Vì nó là tình yêu, đính ước và hi vọng của hai ta, là chiếc nhẫn cưới thiêng liêng mà em sẽ mãi trân trọng.
Khoé miệng cô thì mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389021/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.