Bước chân Khang Duật mơ hồ đi trong một khoảng không vô định, xung quanh trắng xoá mờ ảo, đi được một đoạn dài thì anh thấy Mễ An đang đứng trước mặt. Anh cười cười vui vẻ đưa tay ra khẽ gọi
“Mễ An! Lại đây nào.”
Như thường lệ, lúc nào cô nghe anh gọi cũng sẽ liền lập tức chạy đến ôm anh, nhưng tại sao hôm nay anh gọi mãi nhưng cô vẫn đứng yên đó nhìn anh bằng đôi mắt chứa đầy những tuyệt vọng cùng ưu thương vô tận. Khang Duật nhíu mày sải bước đi nhanh đến nhưng cô lại đột ngột xoay người chạy thật nhanh, dù cho anh có kêu đến khàn giọng, chạy đến mỏi mệt cũng không thể bắt kịp được cô.
“An An!!!! Dừng lại đi, đừng chạy nữa. Mễ An!!”
Khang Duật giật mình bật người dậy, thái dương đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt. Thì ra chỉ là mơ, bàn tay theo bản năng đưa sang phía bên cạnh kiếm tìm Mễ An nhưng kết quả là một mảng giường lạnh lẽo không chút hơi ấm. Đồng tử liền căng ra, anh vội vã vứt chăn sang một bên, còn không kịp mang dép đã chạy thẳng xuống nhà.
Nhà bếp vang lên tiếng động nấu nướng, thần kinh căng thẳng được thả lỏng ra đôi chút cho đến khi anh nhận ra người dưới nhà không phải là Mễ An, mà là các người hầu.
“Cô chủ đâu? Có ai biết không?”
Người hầu lắc lắc đầu
“Từ sáng sớm chúng tôi đến làm thì đã không thấy cô chủ rồi ạ.”
Nghe người hầu nói như vậy, ôn hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389018/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.