Mễ An thay đồ rồi rời khỏi cửa tiệm, cô cầm cái bánh bao nguội lạnh vừa nãy ăn dở, ngồi xuống bên thềm vỉa hè từ từ chậm rãi tiếp tục nuốt chửng nó xuống. Nó vẫn như vậy, khô khốc không một chút nước nên cổ họng hơi đau. Phải ăn thật nhanh thôi vì cô phải tiếp tục đi tìm kiếm công việc làm thêm, còn có đi xem những phòng trọ giá rẻ một chút.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tâm trí bất giác suy nghĩ đến anh, đã trưa rồi không biết anh có ăn cơm chưa, không biết anh có vùi đầu vào công việc mặc kệ bụng đói mà uống cà phê hay không.
Đã gần hai tuần cô rời xa khỏi vòng tay bảo bọc của anh, thì ra cuộc sống lại khó khăn khắc nghiệt đến vậy. Cũng đúng, ở bên anh quá sung sướng đúng không, giống như một cô công chúa sống trong cung điện màu hồng tráng lệ. Mỗi ngày trôi qua, cô luôn cầu xin con tim hèn mọn này hãy ngừng nhung nhớ và ảo tưởng!
Vì anh là mây ở cao tít trên trời, mà thứ cỏ dại mọc ở ven đường như cô không thể nào với tới được, anh xa vời ngoài tầm tay của cô, có muốn cũng chẳng bao giờ được.
…
Ở bên này, trên từng cao nhất của công ty, Khang Duật thở dài bỏ bút xuống, xoa xoa thái dương đang đau nhức kịch liệt. Anh xoay ghế trùng hợp cũng nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây ngoài kia, tay vuốt ve tấm hình nhỏ của Mễ An đặt trên bàn.
Không biết hiện giờ Mễ An của anh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2389008/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.