“Bệnh nhân chấn thương khá nặng, thiếu máu trầm trọng, rất may chúng tôi đã truyền máu đầy đủ, ca phẫu thuật thành công. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng chăm sóc tích cực đặc biệt.”
Khang Duật thở phào, thần kinh căng thẳng như dây đàn cuối cũng cũng thả lỏng nhẹ nhõm, anh gật nhẹ đầu cảm ơn bác sĩ. Mễ An của anh thật sự đã không sao rồi, tạ ơn Lão Thiên vì đã giúp cho cô gái của anh bình an…
Khang Duật thở dài, hít một hơi thật sâu sau đó mới vặn nắm cửa đi vào trong phòng.
Phòng bệnh có mùi hương nhẹ nhàng của hoa lài pha lẫn với mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Khang Duật chầm chậm sải bước đến gần Mễ An đang yếu ớt nằm trên giường. Không gian phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có những tiếng động của máy móc lạnh băng vang lên.
Dụng cụ tiếp oxi được đeo ở trên mũi và miệng của cô, vây quanh giường bệnh là những máy móc khô khan báo hiệu chỉ số, từng nơi trên cơ thể cô đều được gắn các sợi dây nhỏ lớn. Yết hầu nghẹn lại, thập phần bỏng rát như có lửa đốt cháy hừng hực dữ dội.
Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay xanh xao ốm yếu đến mức xương cùng gân đã trỗi lên trông thấy, trên mu bàn tay có gắn kim tiêm truyền dịch to lớn nên càng thấy bàn tay của Mễ An nhỏ nhắn hơn thường lệ. Tầm mắt anh lia đến khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong, không biết từ khi nào.
Hai gò má phúng phính hồng nhuận của nay đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2388993/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.