Sáng hôm sau, nắng sớm rọi vào khung cửa sổ, dịu nhẹ chiếu xạ lên chiếc giường to lớn nằm ở giữa phòng. Khang Duật đã sớm tỉnh dậy từ lâu. Cánh tay vẫn giữ nguyên ân cần để cho cô gối đầu, anh hạ mi mắt nhu tình đáp lên ngũ quan tinh tế của người con gái nhỏ nhắn đang nằm trong tầm nhìn của mình.
Mễ An đang ngủ rất ngon, hai đôi mắt to lớn nhắm lại, hai cánh môi đáng yêu đôi lúc mấp máy mở ra rồi khép lại, hơi thở nhẹ như chú mèo con phả vào người anh. Khang Duật yêu thương, theo thói quen mân mê tóc cô, quả nhiên khi cô xuất hiện một lần nữa.
Là như một thánh cứu giúp cuộc sống tẻ nhạt, chán nản của anh, từ tâm trạng cho đến giấc ngủ. Từng thứ lặt vặt, nhỏ nhặt, đều trở nên hoàn hảo vì cô!
Thú thật, đã vài tháng kể từ khi cô rời đi, anh đã không có một lần nào ngủ một cách đàng hoàng như vậy. Vì căn bản tâm trí không bao giờ muốn ngơi nghỉ, vì khi màn đêm buông xuống, anh nằm cô độc ở trên giường lạnh lẽo. Hai mắt cứ mở trừng trừng, đầu óc nặng trĩu như có hai tảng đá to lớn dằn lên, khiến anh không thể nào ngủ được.
Cho đến khi, tìm thấy cô, và đêm qua anh đã yên bình ngủ một giấc rất ngon và sâu cho đến sáng, Mễ An là liều thuốc an thần của riêng anh mà thôi! Chỉ có ở bên cô, Khang Duật mới cảm nhận được sự an yên vô tận, không có một chút bộn bề, vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nua-chua-lanh-la-dau-thuong/2388986/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.