Trường Ngũ Trung thành phố B có lịch sử trăm năm, chiếm diện tích rất lớn, giờ đang là kỳ nghỉ hè nên không có lớp học, có không ít bộ phim học đường lấy nơi đây làm bối cảnh.
Bây giờ đúng mùa nghỉ hè, phía trường học đồng ý cho chương trình "Cộng Sự Tuyệt Nhất " vào trường ghi hình cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Nhưng Ninh Lục Ly lại cảm thấy không đúng, mối nghi hoặc của anh nén lại tới lúc lên xe. Bởi vì vòng đấu cuối cùng ở trong nước nên tổ tiết mục cung cấp cho mỗi đội một xe ô tô để tự lái.
Bây giờ trên xe chỉ có Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly, không có anh quay phim, mà thông qua máy quay mini tự động.
Ninh Lục Ly muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại lo lắng đang phát trực tiếp, anh không muốn nói những chuyện riêng tư cho người xem nghe. Khi trong lòng Ninh Lục Ly kìm nén một chuyện gì đó thì sẽ bộc lộ hết qua hành động.
Ví dụ như lúc này, dưới mông Ninh Lục Ly như có lửa, cả người đều không yên.
Cố Mậu Hành rất hiểu anh, hắn nhìn một cái là biết Ninh Lục Ly có chuyện muốn nói nhưng lại ngại có camera nên không nói được.
Thân là nhà sản xuất, Cố Mậu Hành hiểu rất rõ quá trình, hắn biết cảnh trên xe thực ra không phát trực tiếp. Phần lớn ống kính đều tập trung quay những đội còn chưa hoàn thành thử thách bên chỗ Trường Thành.
Thường thì chỉ khi bên này có tình huống đặc biệt hoặc xuất hiện cảnh đặc sắc thì màn hình mới chuyển qua bên này.
Cố Mậu Hành vươn tay bắt camera đi, người trong tổ tiết mục đều là người của công ty, đạo diễn nhìn là biết hắn không muốn màn hình quay tới hắn, tất nhiên là sẽ không làm chuyện dư thừa.
Sau khi làm xong, Cố Mậu Hành lên tiếng hỏi: "Em sao vậy?"
Ninh Lục Ly thấy hắn tắt camera là lập tức lên tinh thần: "Ý tưởng tới Ngũ Trung là của cậu phải không?"
Cố Mậu Hành không mở miệng, Ninh Lục Ly lại nói: "Chắc chắn là cậu, không cần phủ nhận. Chút tâm tư nhỏ của cậu không qua được mắt tôi đâu."
Cố Mậu Hành bật cười: "Tôi cũng không tính phủ nhận, tới Ngũ Trung quả thực là ý của tôi. Bao gồm cả nước A và nước Y trước đó cũng đều là ý của tôi."
Ninh Lục Ly: "Cậu sớm đã ủ mưu rồi ha, bắt đầu từ lúc đưa hợp đồng Cộng Sự Tuyệt Nhất tới tay tôi thì cậu đã tính xong rồi phải không? Tôi bảo ngay mà, chương trình hot như này sao lại tìm ca sĩ không có danh tiếng như tôi chứ."
"Đừng tự coi nhẹ bản thân, bây giờ nền âm nhạc không phát triển, em lại ra nước ngoài học tập bao nhiêu năm, tuy thế, vị trí của em trong nền âm nhạc thịnh hành là điều không thể phủ nhận được."
"Đương nhiên." Ninh Lục Ly hếch cằm, "Không nổi chỉ là vì những yếu tố khách quan thôi, địa vị và những tác phẩm của tôi vẫn còn đây."
Cố Mậu Hành nhìn dáng vẻ cao ngạo vểnh đuôi lên của Ninh Lục Ly, hắn không nhịn được, nhân lúc đèn đỏ, hắn nắm lấy tay Ninh Lục Ly đặt lên môi hôn một cái.
Tuy Ninh Lục Ly biết là camera đã được Cố Mậu Hành tắt đi nhưng nghĩ tới việc vẫn đang quay chương trình thì anh vẫn xấu hổ rút tay về: "Có chuyện thì nói, đừng có động tay động chân."
Cố Mậu Hành cũng không kiêng kị những điều Ninh Lục Ly nói. Cho dù người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy hắn là người tâm cơ thâm sâu, nhưng Cố Mậu Hành biết, Ninh Lục Ly có thể chấp nhận mọi mặt của hắn: "Lựa chọn nước A và nước Y là vì muốn bù đắp những phần mà chúng ta đã không hiểu được nhau trong mười năm qua."
"Gồm cả chuyện đi gặp bác sĩ ở nước Y?" Ninh Lục Ly có hơi không tin, "Cậu không phải kiểu người sợ bị lộ những mặt đen tối trong lòng."
Cố Mậu Hành gật đầu: "Tôi nói với em chuyện đó xuất phát từ sự ngoài ý muốn. Tôi chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta có thể phát triển tới mức thân mật như thế này, ban đầu tôi chỉ nghĩ có thể hàn gắn mối quan hệ với em giống như mười năm trước là đã thoả mãn rồi. Không ngờ là em lại không bài xích việc tiếp xúc... với tôi."
Hai chữ "tiếp xúc" bị Cố Mậu Hành nói có vài phần ám muội, Ninh Lục Ly bất giác nhớ tới những nụ hôn ngoài ý muốn đó, đột nhiên anh muốn nói ra chuyện liên quan tới hệ thống tua ngược.
"Thực ra... thì là..."
Không ngờ là lời tới bên miệng rồi Ninh Lục Ly lại phát hiện nói không ra tiếng, chỉ đổi lại ánh mắt nghi hoặc từ Cố Mậu Hành.
"Không có gì, cậu nói tiếp đi."
Ninh Lục Ly chỉ đành từ bỏ, chuyện này khi xuất hiện vốn đã kỳ lạ, bây giờ không nói ra được chắc cũng là do ý trời.
"Tôi vốn là tính toán ở nước A sẽ kéo gần lại mối quan hệ với em, sau đó sẽ giải quyết những hiểu lầm ở nước Y, ví dụ tôi ra nước ngoài là để chữa bệnh, tránh né em là vì lo lắng sẽ lây cho em, chứ không phải là vì chuyện khác..."
"Sau đó giấu nhẹm đi chuyện cậu từng có suy nghĩ muốn nhốt tôi lại?"
Cố Mậu Hành gật đầu: "Nếu chúng ta là bạn bè thì những chuyện đó không cần nhắc tới, ngoài việc sẽ làm em có khúc mắc trong lòng ra thì không có chút lợi ích nào cả."
Ninh Lục Ly nghe vậy thấy cung không có vấn đề gì, anh tự ngẫm, nếu anh không nhận ra anh đối với Cố Mậu Hành khác biệt, vẫn chỉ là bạn bè thì...với những chuyện anh đã trải qua lúc nhỏ, sau khi biết được những suy nghĩ của Cố Mậu Hành thì chắc chắn anh sẽ vì sợ hãi mà xa lánh đối phương.
"Tôi hiểu, cậu cũng không cần lộ ra vẻ mặt thấp thỏm như vậy, giữa bạn bè có bí mật cũng là bình thường."
Cố Mậu Hành nghe Ninh Lục Ly nói vậy thì mới thả lỏng rồi nói tiếp: "Còn chuyện tới Ngũ Trùng ghi hình thì rất đơn giản, ở một nơi quen thuộc sẽ khiến con người ta nhớ tới những hồi ức tốt đẹp, nói không chừng em sẽ đồng ý làm lành."
Ninh Lục Ly trợn mắt lên: "cậu đúng là tính toán chu toàn, tiến bước nào, rào bước ấy, cậu không về thừa kế gia tài bạc tỷ của bác Cố rồi "đánh đấm" trên thương trường thì đúng là phí phạm nhân tài đấy."
"Chỉ có chuyện của em mới đáng để tôi dụng tâm huyết như vậy, không thể để xảy ra một chút sai sót nào."
Cố Mậu Hành nói rất tự nhiên, Ninh Lục Ly lại đỏ mặt, anh cảm thấy từ sau cái đêm mối quan hệ của họ có bước tiến lớn thì Cố Mậu Hành nói chuyện ngày càng không kiêng kị.
Ninh Lục Ly lại hỏi: "Khi đó tôi nhìn cậu không thuận mắt, cậu tự tin là tới trường sẽ khiến tôi nhớ tới hồi ức đẹp? Nhỡ đâu khiến tôi nhớ tới cậu khiến tôi có một mối tình đầu khó chịu thì sao?"
"Tình đầu?" Cố Mậu Hành cười mà như không cười nhìn về phía anh.
"Nói nhầm, thì là lần đầu có thiện cảm với người khác phái, dài như vậy thì gọi tắt là tình đầu mà."
Cố Mậu Hành cũng không so đo với anh: "Dù sao cũng phải thử, hồi ở Ngũ Trung thì những kí ức đẹp vẫn chiếm phần lớn."
Đúng lúc đó, xe đã lái tới cổng trường Ngũ Trung.
Lời Cố Mậu Hành nói cũng không sai, Ninh Lục Ly xuống xe là liền cảm nhận được cảm giác quen thuộc ập tới.
Tốt nghiệp đã gần 10 năm, Ninh Lục Ly chưa từng quay lại đây, thậm chí ngay cả những nơi gần chỗ này anh cũng ít tới.
Nguyên nhân rất đơn giản, tức cảnh sinh tình. Hồi còn chưa làm hòa với Cố Mậu Hành, mỗi khi nhìn thấy con đường thân thuộc, những kiến trúc thân quen là anh lại nhớ tới những chi tiết nhỏ khi ở cạnh Cố Mậu Hành.
Ninh Lục Ly dọn ra khỏi đại viện tất nhiên là vì không muốn nhìn thấy nơi chứa đựng vô số hồi ức đó.
Thế nhưng, khi tình cảm đã khác, cảm xúc khi tới nơi đây cũng sẽ khác.
Giống như những gì khi nãy Cố Mậu Hành nói, bây giờ trong đầu Ninh Lục Ly toàn là những hồi ức đẹp trong 6 năm cấp 2 và cấp 3.
"Chẳng trách nhiều đôi tình nhân bên nhau từ thời học sinh trong những ngày đặc biệt rất thích quay về trường để kỷ niệm." Ninh Lục Ly quay đầu lại, nói với Cố Mậu Hành câu này.
Vừa rồi nói chuyện trên xe khiên Ninh Lục Ly quên mất hôm nay là buổi phát sóng trực tiếp.
Ở trước cổng trường Ngũ Trung đã có nhân viên đứng chờ từ lâu. Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vừa xuống xe thì anh camera đã vác máy quay chạy tới. Càng gay go hơn là màn hình đã nhảy sang bên này,
Phần bình luận điên đảo.
"Chờ đã, Ninh Lục Ly vừa nói gì vậy?"
"Cặp đôi học sinh quay về trường cũ tìm lại hồi ức?"
"Hình như tôi đã nghe thấy điều không nên nghe..."
"CP Miêu Ly là đỉnh nhất!"
"Fan CP tém tém lại đi, người ta chỉ cảm khái một câu thôi, mấy người đúng nhiều lời."
Ninh Lục Ly không biết bình luận trực tiếp vì một câu nói của anh mà đổ mưa máu, lúc này thẻ nhiệm vụ đúng lúc được đưa tới.
Nhiệm vụ trong trường Ngũ Trung có tên là "Bí mật không thể nói ra".
Trong trận chung kết, nguyên tắc xuyên suốt từ đầu tới cuối là thử thách trình độ ăn ý giữa đồng đội với nhau. Trong thử thách này, hai người hai chia nhau ra hành động.
Trong trường có 3 địa điểm quay: Phòng âm nhạc, phòng mỹ thuật và phòng vũ đạo. Tự chọn một phòng để vào, thành viên bước vào phòng thì cả nhiệm vụ đều không được ra ngoài, cũng không được nói chuyện.
Thành viên còn lại thì chịu trách nhiệm tìm kiếm thẻ manh mối được giấu trong khuôn viên trường. Trường rất lớn, nếu cứ chạy đi tìm như ruồi không đầu thì không thể tìm được thẻ manh mối, tất cả các manh mối có liên quan đều được giấu trong ba phòng học.
Thành viên đi tìm đồ không được bước vào phòng học, chỉ có thể ở bên ngoài chờ đồng đội bên trong truyền đạt ra thông tin để biết được vị trí của manh mối. Thế nhưng giữa cả hai không được giao lưu bằng ngôn ngữ hay chữ viết, và cách giao lưu phải phù hợp với chủ đề của phòng học.
Không sai, phòng âm nhạc chỉ có thể dùng âm nhạc, phòng mỹ thuật là vẽ, phòng vũ đạo thì là ngôn ngữ cơ thể.
Đội của Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vì là đội đầu tiên tới Ngũ Trung nên trong hạng mục này họ chiếm ưu thế tuyệt đối, họ có thể tùy chọn căn phòng phù hợp nhất.
Khi quy tắc xuất hiện trên màn hình, người xem đã cho ra lựa chọn trong phần bình luận.
"Đương nhiên là phòng mỹ thuật rồi!"
"Đúng vậy, chỉ cần là người thông minh thì sẽ chọn phòng mỹ thuật."
"Tuy không gạt bỏ khả năng hội họa, nhưng giao lưu bằng âm nhạc thì đúng là quá ảo."
"Nếu giao lưu bằng âm nhạc thì thật sự là thần giao cách cảm cmnr..."
Thế nhưng, hành động tiếp theo của Cố Mậu Hành khiến toàn bộ người xem rơi vào im lặng.
Hắn không chút do dự chọn phòng âm nhạc.
"Bệ hạ! Anh bình tĩnh đi, tuy CP nhà anh là thiên tài âm nhạc nhưng anh đã quên mất thuộc tính của mình rồi sao!"
"Người ngay cả bài Happy birthday cũng có thể hát lạc tông, rốt cuộc là ai có anh tự tin chọn phòng âm nhạc vậy."
"Tất nhiên là Ninh Lục Ly..."
"Tâm như tro tàn.jpg, con đường đoạt quán quân của CP Miêu Ly lẽ nào phải chôn vùi tại đây sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]