Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Triệu Hoan Dư, hình như tới kỳ phản nghịch rồi."
---------------
Xoẹt–
Như thường lệ, dì giúp việc lại xé thêm một tờ lịch xuống. Cạnh cửa có treo một xấp giấy, từ cũ đổi sang mới.
Năm mới, năm 1996, sắp đến rồi.
Trong bếp đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, Triệu Hoan Dư vẫn còn nhốt mình trong phòng ngủ, sáng sớm không chịu bước ra khỏi phòng nửa bước.
Thẩm Lạc Giai khép sách, bước ra từ trong thư phòng, lắc lư dạo quanh phòng bếp một phen.
"Dì ơi, trưa nay ăn gì?"
Dầu trong chảo đã nóng, dì cho thêm gừng và tỏi vào, xào qua hai lượt rồi lau tay, sau đó nhấc dao cắt nguyên liệu. Đúng lúc đang gấp, không tiện quay đầu lại, ngoài miệng dì đáp: "Chiên cá, xào lại hai món."
"Có thịt kho tàu không ạ?" – Thẩm Lạc Giai nói.
"Biết rồi, để dì chuẩn bị. Dì thấy Hoan Dư dạo gần đây ăn không ngon, hôm nay làm cho con bé vài món nó thích."
"Dạ." – Thẩm Lạc Giai nhìn lướt qua phòng ngủ, lê chân đi đến: "Dì bận rộn rồi."
Triệu Hoan Dư đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa phòng mình thì ngay lập tức im miệng, chỉ còn lại mấy tiếng "này này này" của Chu Dã Thiện ở đầu dây bên kia.
Thẩm Lạc Giai gõ cửa, nói: "Ra ăn cơm, bữa sáng cũng không ăn, em bị cái gì vậy."
"Em ăn rồi." – Triệu Hoan Dư nằm bò trên giường, mặt hướng về phía cửa nói.
"Ăn gì?"
"Bánh quy với sữa bò."
"Cả buổi sáng em ở lì trong phòng ngủ để làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nhanh-cay-nhat-chi/216715/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.