"Thưa Quý Phi nương nương, Chu Tần đã mang long thai nay đã được tấn phong làm Chu Phi, ngụ ở Tĩnh Hòa Cung." Kiều Nhi khom người cung kính bẩm báo.
"Ồ! Cũng không tệ. Ngày mai bổn cung hết hạn cấm túc ba tháng. Xem ra cũng tới lúc hỏi thăm long thai của Chu Phi rồi." Hương Quý Phi vừa thưởng trà vừa vuốt ve chú mèo nhỏ nằm ngoan ngoãn trên đùi nàng ta.
"Còn ả Tĩnh Phi thì sao?" Hương Quý Phi hỏi.
"Tĩnh Phi vẫn chưa chép xong kinh phật thưa nương nương." Kiều Nhi đáp.
Nực cười, ả Tử Lan kia chưa chép xong kinh phật quả đúng là chuyện lạ. Tranh đấu với Tĩnh Phi kia bao nhiêu năm trời, chẳng nhẽ Cẩn Ngọc còn không biết. Chẳng qua là chưa muốn lộ diện, cứ ẩn náu đợi kịch hay mà xuất hiện xem.
Hoàng thượng có lệnh Chu Phi mang long thai không tiện cho việc của lục viện. Quyền cai quản hậu cung giao lại cho Hương Quý Phi.
Một sáng se lạnh của tiết trời mùa Xuân.
Lục cung hậu viện theo lệ phải thỉnh an Hương Quý Phi.
"Các vị muội muội miễn lễ." Hương Quý Phi nghiêm nghị ngồi ở vị trí trung tâm, thần thái cử chỉ vẫn uy nghiêm như ngày nào.
Tử Lan cũng đã chép xong kinh phật, cổng của Diệp Hoa Cung cũng đã được mở. Nàng cũng không còn phải chịu phạt nữa.
Nàng nhìn xung quanh một vòng. Hậu cung của Quang Kỳ rất ít người, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hậu cung hiu quạnh như vậy, hắn ít đến cũng là lẽ thường tình. Nếu có đến thì cũng chỉ đến một nơi. Nghĩ đoạn nàng đưa mắt nhìn người ở đối diện. Hậu cung mấy tháng nay hầu hết là do nàng ta độc chiếm ân sủng, mới ngày nào còn là nô tì hầu hạ nàng, nay đã là nương nương cao quý ngang vai phải vế với nàng.
Lời đồn phượng tinh chẳng lẽ là thật ư?
Chu Bội Nhi dáng vẻ mệt mỏi, tay khẽ vuốt ve bụng của mình, nâng niu nó như một vật báu. Nàng ta cất giọng nói:
"Hôm nay gặp lại Tĩnh tỷ tỷ, ngồi đối diện như thế này mới cảm thấy được thần thái của tỷ không ai sánh bằng."
Tĩnh Phi nở một nụ cười, mới được phong phi mà đã tỏ ra ngang cơ với nàng. Chu Phi suy cho cùng cũng là một cô nương mười lăm tuổi, suy nghĩ nông cạn như vậy phải để nàng dạy bảo một chút.
"Chu Phi đến hôm nay ngồi đối diện nhau mới nhìn ra, lúc trước đi sau lưng bổn cung mặt luôn cúi xuống đất, không nhìn được rõ cũng phải." Nàng nở một nụ cười hồi đáp Chu Phi.
Chu Bội Nhi nghe thấy nàng nói như vậy, nụ cười trên môi đột nhiên trở nên gượng gạo.
"Chu Phi nương nương có long thai là sinh mẫu của nhi tử đầu tiên hoàng thượng đăng cơ, là người đứng đầu phi vị, cao quý vô cùng." Yên Quý Nhân cũng lên tiếng.
"Rắn độc uốn éo cũng có lúc cắn phải đuôi mà chết. Sinh được hẵng nói tiếp." Nàng cười khẩy một cái không thèm nhìn Yên Quý Nhân kia dù chỉ là một lần.
Yên Quý Nhân bị nàng xỏ xiên mặt mũi đỏ bừng. Nàng ta cao giọng nói:
"Một ngàn lần kinh phật cũng chẳng độ được kẻ miệng lưỡi dao găm."
"Ồ, nếu vài roi đánh chết được rắn độc, bổn cung chép thêm ngàn lần nữa cũng không sao."
"Trật tự đi, đây là hậu viện của các ngươi sao? Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!" Hương Quý Phi cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt bầu không khí gay gắt.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Kiều Nhi lặng lẽ bước đến bên cạnh Hương Quý Phi, khẽ thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó. Hương Quý Phi nghe xong mặt mũi biến sắc, tức giận quát lên: "To gan!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hương Quý Phi.
"Chu Phi chuyện tày trời như vậy mà ngươi cũng dám làm." Hương Quý Phi chỉ thẳng vào mặt Chu Bội Nhi nói.
"Quý Phi nương nương, Bội Nhi chẳng biết đã phạm phải tội gì?" Chu Phi ngẩng đầu nhìn Cẩn Ngọc, dáng vẻ không một chút kinh sợ.
"Đưa tên nô tài đó vào đây cho bổn cung." Cẩn Ngọc nói.
Hai thị vệ giải vào một tên nô tài. Người ngợm bê bết máu, gã nằm thoi thóp trên sàn, có vẻ như mới lãnh một trận dùng hình. Mặc dù hắn thương tích khắp người nhưng mắt chỉ dán vào Chu Bội Nhi. Chu Bội Nhi nhìn thấy hắn, mặt không có một chút cảm xúc nào.
"Có một nha hoàn nói rằng ba tháng trước thấy tên cẩu nô tài này quần áo xộc xệch từ Tĩnh Hòa Cung của ngươi lén lén lút lút chạy ra ngoài."
"Bổn cung thấy lạ nên cho người tra hỏi, hắn nhất quyết không khai, bổn cung cho người dùng hình. Được một lúc không chịu nổi..." Hương Quý Phi nói đoạn rồi quắt mắt nhìn Chu Bội Nhi.
"Hắn ta khai ra ngươi là vì nôn nóng có long thai nên đã ép hắn phục tùng ngươi, vừa hay khoảng thời gian đó với long thai trong bụng ngươi lại trùng khớp. Ngươi mau giải thích cho bổn cung." Hương Quý Phi trừng mắt nói.
"Tần thiếp đối với tên nô tài này, là lần đầu trông thấy." Chu Phi mặt mũi lạnh tanh kiên định nói.
Tên nô tài kia nghe thấy Chu Bội Nhi nói như thế nhanh chóng quay sang khóc nói:
"Chu Phi nương nương sao người có thể phủi tay như không có chuyện gì như vậy được. Không phải người nói chuyện này sẽ không bị bại lộ sao. Nương nương xin người hãy cứu nô tài."
Chu Bội Nhi lùi về sau mấy bước, mặt mày bắt đầu biến sắc.
"Ngươi câm miệng lại, nói dối không biết ngượng miệng."
Nói đoạn Chu Phi quay sang nhìn Hương Quý Phi.
"Đây là long thai của hoàng thượng, là dòng dõi hoàng tộc. Không biết Quý Phi nương nương có mưu đồ gì, muốn hãm hại hoàng tự." Chu Phi đanh giọng chất vấn lại Cẩn Ngọc.
"Tiện nhân hỗn xược, ngươi không phục?" Hương Quý Phi quát to cũng đanh thép không kém.
"Thần thiếp không phục."
"Quỳ xuống!"
Hương Quý Phi đứng dậy chỉ tay vào mặt Chu Phi quát:
"Mang vật chứng vào đây."
Với khí thế của Cẩn Ngọc, Chu Bội Nhi bắt đầu hoảng sợ lập tức quỳ xuống trong uất ức.
Kiều Nhi dâng lên một chiếc hoa tai bằng ngọc.
"Ngươi nhìn xem đây là thứ gì?"
Chu Phi nhặt chiếc hoa tai lên, mở to hai mắt, đây là hoa tai hoàng thượng ban tặng khi Chu Bội Nhi được phong tần vị. Cả hậu cung chỉ duy nhất một mình nàng ta có.
"Không nói nên lời? Người của ta tra được thứ này trong phòng của tên cẩu nô tài này. Ở trong cung của ngươi hoa tai cũng chỉ có một chiếc. Vật hoàng thượng ban tặng, ngươi cũng dám lấy đi làm vật định tình. Tiện nhân như ngươi có biết xấu hổ hay không?" Hương Quý Phi khinh khỉnh.
"Hương Quý Phi tha mạng, Hương Quý Phi tha mạng, nô tài đều là do Chu Phi xúi giục. Nương nương tha mạng." Tên nô tài dập đầu xuống đất, gào lên xin tha mạng.
Hương Quý Phi lập tức ra lệnh:
"Đem tên cẩu nô tài này ra ngoài đánh tới chết."
Tên nô tài gào thét lên xin tha mạng, van xin nài nỉ Chu Bội Nhi đủ điều nhưng hai thị vệ đã nhanh chóng lôi hắn đi.
Chu Bội Nhi đờ đẫn, đứng như trời trồng, nàng ta không nói được câu nào. Hai hàng nước mắt tuôn rơi.
"Giải ả tiện nhân vào lãnh cung chờ hoàng thượng định tội." Hương Quý Phi cao giọng.
"Quý Phi nương nương, thần thiếp bị oan, thần thiếp bị oan." Chu Phi khóc lóc liên tục kêu oan.
"Ngươi chờ ngày xuống âm ti địa ngục mà kêu oan." Cẩn Ngọc lạnh lùng cho người đưa Chu Bội Nhi đi.
Một tháng sau.
Khương Quang Kỳ đến dùng bữa cùng Cẩn Ngọc. Đây là một trong những lần ít ỏi hắn đến thăm nàng ta.
"Hoàng thượng đây là món người thích nhất, thần thiếp đặc biệt căn dặn người làm." Hương Quý Phi cười tươi như hoa, tay gấp một ít thức ăn cho hắn.
"Nàng đã có lòng rồi." Hắn nói.
Một tên thái giám hớt hải chạy vào, lập tức bẩm báo:
"Hoàng thượng, Hương Quý Phi nương nương. Người ở lãnh cung đến báo Chu Phi đã mất rồi."
Hương Quý Phi gương mặt lộ rõ nét hoảng hốt. Sau đó khẽ đưa mắt nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng buông đũa, điềm nhiên hỏi một câu:
"Đã tra ra được gì?"
"Bẩm hoàng thượng, Chu Phi bị trúng độc lẫn người và thai nhi trong bụng đều không qua khỏi."
"Ai làm?" Hoàng thượng hỏi.
"Chuyện này..." Tên thái giám lưỡng lự một chút, dáng vẻ không dám nói ra.
"Ngươi cứ nói, sợ cái gì?" Hoàng thượng cao giọng.
"Mấy tháng trước Chu Phi nương nương mang thai, cả người sưng phù mệt mỏi. Tĩnh Phi nương nương cho người mang qua một lọ thuốc để Chu Phi bôi lên tay giảm sưng phù. Chu Phi từ trước đến nay vẫn luôn dùng lọ thuốc đó. Dược liệu trên tay bôi lâu này đã tích tụ thành độc. Chu Phi dùng điểm tâm sáng bất ngờ trúng độc, bỏ mạng tại chỗ." Tên thái giám khom người nói.
Rầm!
Khương Quang Kỳ nổi giận đập tại xuống bàn thật mạnh, thấy thánh nhan nổi giận, tất cả cung nhân hầu hạ lập tức quỳ xuống, Cẩn Ngọc cũng không ngoại lệ.
"Hoàng thượng nguôi giận!"
"Chu Phi trẫm chưa định tội, cô ta vẫn là phi tần của trẫm. Tĩnh Phi lòng dạ độc ác, mưu hại phi tần giáng thành Thường Tại, giam lỏng trong cung, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta." Hoàng thượng quát làm cho ai nấy đều khiếp sợ, tên thái giám trước mặt quỳ xuống người cũng run bần bật.
Ba tháng sau.
"Cháy có cháy!"
"Diệp Hoa Cung cháy rồi."
"Nhanh lên, nhanh lên dập lửa bên này."
Đám nô tài nháo nhào lên, nửa đêm người cầm xô nước kẻ vác đồ náo loạn cả một góc trời. Ngọn lửa cháy hừng hực nuốt trọn cả Diệp Hoa Cung, khói lửa mịt mù, người trong đó cũng không rõ ra sao.
Một cơn mưa giáng xuống như thác đổ, ngọn lửa kinh hoàng đấy cũng được dập tắt.
Khương Quang Kỳ nghe tin Diệp Hoa Cung cháy lập tức đội mưa chạy đến xem thực hư ra sao. Trước mắt hắn là một khung cảnh hoang tàn, mọi thứ đã cháy thành tro. Mùi khét xông vào mũi hắn, mắt hắn dán vào trong cố gắng tìm một bóng hình.
"Tử Lan đâu? Tại sao trẫm không thấy nàng."
Hoàng thượng hỏi một tên thị vệ.
Tên thị vệ run rẩy không dám trả lời.
"Trẫm hỏi ngươi Tử Lan đâu?" Hoàng thương quát lớn.
"Hoàng thượng xin người bớt đau buồn, Tĩnh Thường Tại... Tĩnh Thường Tại... đã... đã không qua khỏi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]