Cái gọi là chạy trối chết, chính là chỉ cái trạng thái vừa rồi kia của Tô Tiểu Ly. 
Bằng tốc độ kinh người và sức lực dã man cô ôm cái túi đan dệt đã mở miệng kia, chạy một mạch quay về kí túc xá nghiên cứu sinh. 
Đoạn đường này Học Viện nghệ thuật N nhiều người nhưng cũng không có người nào chào hỏi cô. 
Bởi vì mẹ nó cô chạy quá nhanh, không ai nhìn ra là cô, . 
Bên cạnh máy tính Tiểu Mễ đang ra sức chém quái, nhìn cô đã đến cũng không quay đầu lại: "Ly tử cậu nhanh chóng mở máy tính!" 
Phụt ----! 
Cô vừa chạy như điên mấy trăm mét, không thấy một người đang sợ hãi, nhìn cô đã đến cũng không an ủi cô, còn bảo cô mở máy tính. 
Tiểu Mễ cậu còn có phải là người hay không? 
"Lão nương là thần." 
Triệu chứng bệnh thần kinh phân liệt à? Hơn nữa, mở máy tính làm cái gì? 
"Đừng nói nhảm! Nhanh lên cho lão nương mở máy tính!" Tiểu Mễ nói một câu, kết thúc màn trình diễn thường xuyên giữa các nàng đấy, không có chút ý tứ đấu khẩu tí nào. 
Tô mỗ gãi gãi tóc của mình, yên lặng đem đồ vật trong túi lấy ra, ném tới trong góc. 
Chứng kiến bộ dạng những cái đồ hộp đáng yêu được cô dọn xong ngăn nắp, trong lòng cô không khỏi phát sinh đau buồn. 
Bởi vì, cô liền nghĩ tới Vệ Nhiên. 
Thật vất vả, cô mới có thể cùng Vệ sư huynh trong lòng mình đã có cơ hội tiếp xúc thân mật, thế vậy mà nửa đường hiện ra cái Phượng tỷ chết tiệt! 
Đáng thương cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-ho-ly-than-thiet/135152/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.