Mặc dù Tô lão chakhông còn bất kỳ ý kiến gì với hôn sự của Bán Hạ và Vô Mạt, nhưng thànhkiến của ông với Vô Mạt cũng không biến mất, dù sao đó cũng là dã nhânuống sữa sói lớn lên a. Vì vậy ông không khách khí chút nào sai Bán Hạgọi Vô Mạt tới đây thương lượng hôn sự. Khi Vô Mạt nghe nói phải thươnglượng hôn lễ thì nhất thời nhíu nhíu mày: "Nhưng ta không biết."
Vô Mạt quả thật không biết, qua nhiều năm như vậy, hắn và người ngoài giao thiệp nhiều hơn giao thiệp với người Vọng Tộc rất nhiều. Vì vậy hắn mặc dù là hàng xóm láng giềng của người Vọng Tộc hơn nữa cũng chảy trongmình dòng máu người Vọng Tộc nhưng hắn đối với những thứ lễ nghi nhảymúa ca hát của người Vọng Tộc thật sự không biết.
Bán Hạ khẽ cười , trấn an hắn: "Huynh yên tâm đi, có ta ở đây. Ông ấy nếu nói cái gìkhông xuôi tai, huynh chỉ để ý nghe là được, ngàn vạn lần không đượcphản bác."
Vô Mạt gật đầu: "Đó là tự nhiên. Ông ấy nói gì ta đều đồng ý, ông ấy nếu nói ta không phải, ta cũng không tiếp lời."
=== ====
Có lần thương lượng này, Vô Mạt vốn không nói chuyện tình yêu đi vào nhàTô lão cha thì càng thêm giống như bức tượng Phật, không nói một lời,chỉ biết gật đầu. Mà thân thể cường tráng cao lớn của hắn ngồi trên cáighế đá nhỏ của nhà Bán Hạ, thật làm cho người khác nhìn thấy mà lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút cái ghế đá này sẽ phải nứt ra mất.
Tô lãocha sắc mặt rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/174995/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.