Thân thể Tô lão chamỗi ngày một tốt hơn, dần dần có thể xuống giường đi lại. Bán Hạ đỡ ôngtới trước phòng chính, vái lạy Kiếm Linh được cung phụng ở chính giữa,trịnh trọng thắp hương dập đầu mấy cái.
Tô lão cha run rẩy nói:"Hài tử, nhất định là lòng hiếu thảo của con đã cảm động Kiếm Linh vàLão tổ tông Địa Nô, vì vậy mới phù hộ con bình an vô sự lấy được nhanha thảo ."
Bán Hạ quỳ ở đó ngước nhìn lên trên, đó là một thanhkiếm dùng xương cá khắc thành, treo lủng lẳng ở chính giữa, không có vỏkiếm.
Nàng cúi đầu thật sâu, rồi mới hướng phụ thân thẳng thắnnói: "Cha, ngay trước Kiếm Linh, con phải hướng nói thật cho người, nhanha thảo đó cũng không phải do tự con lấy được ."
Tô lão cha không hiểu: "Bán Hạ?"
Bán Hạ nghiêm túc nhìn phụ thân, nắm tay phụ thân: "Phụ thân, là Vô Mạt, là Vô Mạt ở ngoài thôn đã giúp con. Nếu như không phải nhờ huynh ấy, consợ rằng cũng không về được nữa rồi, càng không thể nào lấy nha nha thảocho cha được."
Tô lão cha nghe nói như thế, trên mặt nặng nề, qua thật lâu, tay hắn run run cầm chặt tay của nữ nhi: "Hài tử, con khôngđược đi theo con đường của tỷ tỷ ..."
Tỷ tỷ Bán Hạ là Nghênh Xuân, cùng một thiếu gia bên ngoài núi tự định chung thân, chạy theo người ta.
(lại em Nghênh Xuân nữa, bà nữ vương này thật lười nghĩ tên mà, không khéo tên giống nhau số phận cũng giống nhau mất)
Chính là bởi vì chuyện này, Tô lão cha ở trong thôn luôn không muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/174991/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.