Kể từ khi mắt Vô Mạtkhông nhìn được nữa, hắn cũng không lên núi, chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi.Sự vụ trong tộc bây giờ cũng đã an bài thỏa đáng, từng bước phòng ngoạiđịch đều đã làm, vì vậy Vô Mạt ở nhà cũng không có việc làm, liền giúpcho gà ăn nhặt trứng gà đi chăn ngựa, không có việc gì thì cùng chơi đùa với tiểu A Thủy, cũng sống thoải mái.
Chiều hôm nay, Vô Mạt lạimuốn dắt ngựa đi dạo, A Thủy cũng không buông hắn ra. Chỉ cần Vô Mạtmuốn đưa A Thủy cho A Nặc hoặc Bán Hạ, nàng liền thét lên, tay nhỏ bétrực tiếp đẩy mặt đối phương ra. Điều này chọc cho Bán Hạ buồn cười:"Xem ra khuê nữ nhà ta thích chàng nhất, chàng cứ đưa con cùng đi cưỡingựa đi."
Vô Mạt có chút do dự, hắn bây giờ đã không nhìn được,toàn bọ phụ thuộc vào Truy Phong có thể hiểu tính người mới đi cưỡingựa. Nếu như mang theo cả A Thủy, thật sợ nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bán Hạ lại nói: "Yên tâm, chàng đưa đi cùng cũng sẽ không có chuyện gì."
Vô Mạt nghe Bán Hạ nói khẳng định, không hiểu sao lại cảm thấy an lòng, liền gật đầu: "Được, vậy ta mang con cùng đi."
Đợi đến khi Vô Mạt đi ra ngoài, A Nặc cau mày, hỏi Bán Hạ: "Bán Hạ thẩm thẩm, mắt Vô Mạt thúc thúc có thể chữa khỏi không?"
Bán Hạ nhìn bóng lưng rời đi của Vô Mạt, lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."
A Nặc thở dài: "Thẩm thẩm, ta cuối cùng vẫn cảm thấy kể từ khi mắt Vô Mạt thúc thúc không nhìn được, thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609815/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.