Vô Mạt cùng tiếng sói tru đối đáp qua lại, trên mặt dần dần lộ nét mừng, hắn biết những người bên cạnh đang nghi ngờ chờ mình giải thích, vội nói: "Bầy sói trong lần hoả hoạn vốn chỉ có chỗ chết, nhưng thật may là trời đổ tuyết, khiếncho trận hỏa hoạn này không lan rộng, thương vong của Lang Tộc cũngkhông tính là thảm trọng."
Hắn nói tới chỗ này, thì dừng lại mộtlúc rồi nói tiếp: "Chẳng qua hiện nay thiên hạ đều biết thần miếu củaVọng Tộc chúng ta có dị bảo, mọi người đều dã tâm bừng bừng muốn chiamột chén canh, chúng ta không biết đã bị bao nhiêu người mơ ước đây. Hôm nay Lang Tộc gặp kiếp nạn, cũng là vì chuyện này, vì để tránh việc gâyra nhiều hiểu lầm của người ngoài với thần miếu, về sau Lang Tộc sợ làsẽ không dễ dàng xuống núi giúp chúng ta nữa."
Mọi người nghe lời này, tuy biết con đường của Vọng Tộc sau này sẽ rất khó khăn, nhưngnghĩ tới lần này Lang Tộc thật sự đã gặp phải phiền toái lớn, cũng đànhphải nói: "Như vậy cũng tốt, về sau thần miếu chỉ có thể dựa vào chínhchúng ta."
Vô Mạt gật đầu, thật ra thì trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại là cực kỳ nặng nề.
Hai mắt hắn mặc dù đã không nhìn thấy, tuy nhiên vẫn biết chân của mình vẫn đang đứng trên núi Thượng Cổ. Hắn biết đứng ở chỗ này dõi mắt nhìn vềphía xa, liền có thể thấy Thiên Trọng Sơn vạn trọng thủy, thiên hạ mênhmông, ngàn vạn con người, trong đó không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609810/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.