Đối với đủ loại biếnhóa trong tộc, Mộc Dương cực kỳ khinh thường, chỉ là vì phụ thân và mẫu thân, hắn hiện tại đã thu liễm rất nhiều, chỉ dám lúc rảnh rỗi tìm CầnThọ ở sau lưng nói vài lời, ở trước mặt người khác lại không dám nói.
Hôm nay Vô Mạt tập hợp các tráng đinh trong tộc đi thủ hộ con đường quantrọng lên núi, Mộc Dương tự nhiên cũng phải đi. Hắn vốn nghĩ rằng kiểugì bản thân cũng có thể thống lĩnh một tiểu đội, nhưng ai biết Vô Mạtthế nhưng vị trí quan trọng gì cũng không cho hắn, nhìn Tam Mãnh Tử ngày xưa cái gì cũng bị mình đè xuống thế nhưng lại thành đội trưởng củamình, mà cùng đội với mình lại còn có tên câm Nhị Độc Tử nữa, hắn càngcảm thấy khuất nhục.
Cho dù hắn không phải Tộc trưởng cũng thôi,nhưng Vô Mạt ngươi cũng không cần làm nhục ta như vậy chứ, dầu gì tacũng là biểu đệ của ngươi, là cháu trai của tộc trưởng gia gia đó!
Chiều nay, trong lòng hắn vốn cực kỳ không vui, Nhẫn Đông ở cạnh còn ôm Thạch Đản nhi ra giày vò, một lát lại mở rộng tay chân của Thạch Đản, một lát lại muốn hắn ê a nói chuyện. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn: "Một đứa ngốc, nàng nhiệt tình làm gì, dù giày vò thế nào cũng là kẻ ngốc!"
Nhẫn Đông nghe, bất mãn trừng hắn một cái: "Ngay trước mặt Thạch Đản, dù như thế nào đi nữa đây cũng là con trai của chàng, cần nói với nó như vậysao?"
Lời này khiến lửa giận trong lòng Mộc Dương bị vạch trần,hắn cơ hồ nhảy dựng lên cả giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nha-duoi-chan-nui/1609801/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.