🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tô Bối vừa đến trường học đã bị gọi tới phòng hiệu trưởng.
Đồng thời còn có những học sinh “tố giác” sự tình sau khi trông thấy hết thảy, cũng bị kêu, cả mấy người Chu Hồng Mai đã tham dự sự kiện bạo lực học đường ngày hôm đó cũng có mặt.
“Trường học là nơi để các em lấy việc học làm đầu, không phải là nơi dành cho mấy cái sự kiện đánh nhau gây chuyện!” Mấy người vừa đến văn phòng liền được nghênh đón vị hiệu trưởng đang quát lớn ra một tràng phê bình gắt gao.
"Mấy đứa học sinh các ngươi nếu có mâu thuẫn chuyện gì có thể nói cho cha mẹ, nói cho thầy cô ở trường học, vì cái gì lại lén lén lút lút dùng tới phương thức giải quyết sai lầm như vậy?”
“Lại còn có phát lên trên mạng! Các ngươi có biết chuyện này ảnh hưởng như thế nào tới danh dự của nhà trường hay không!”
Đoạn video kia còn cộng thêm bài post trên mạng, trên diễn đàn không chỉ học sinh của trường bọn họ, ngoài ra còn có thêm học sinh của trường khác truyền khắp nơi. Nếu không phải bọn họ nhúng tay vào xử lí kịp thời, xóa bỏ bài đăng gốc trên diễn đàn, hơn nữa còn phải yêu cầu các giáo viên thông báo cho học sinh lớp họ không được phép đăng tải những video liên quan đến chuyện đó nữa, lúc này sợ là đã được nhận được chục cuộc gọi từ cục giáo dục rồi.
Đối mặt thầy hiệu trưởng đang nổi trận lôi đình, ý thức được sự tình thật sự có khả năng trở nên giống những lời Tô Bối đã nói trước kia, sợ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng Chu Hồng Mai mấy người bắt đầu sợ hãi.
Không thể phủ nhận rằng, khi nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn kia, đến cả việc Tô Bối đều đang bị mọi người mắng, Chu Hồng Mai trong lòng là rất sảng khoái, nhưng cô không nghĩ tới bản thân mình lại bị liên lụy nhanh như vậy.
Nội dung bài đăng kia xác thực không phải do cô ta đăng tải lên, hơn nữa cái video kia rõ ràng không phải do di động của cô ta quay lại.
Rốt cuộc là ả tiện nhân nào!
Cô ta rõ là đã bắt xoá hết xoá hết, vậy mà có đứa dám không nghe theo cô. Chờ cô ta ra khỏi đây mà biết là kẻ nào làm, cô sẽ cho kẻ đó đẹp mặt.
Chu Hồng Mai trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc.
Trong đoạn ghi hình kia hoàn hảo chỉ nghe được âm thanh các nàng mắng chửi Tô Bối, nhưng cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh Tô Bối bị đánh, chứ không thể nhìn rõ mặt bọn họ.
"Hiệu trưởng Trần, những thứ trên diễn đàn không phải là do chúng ta làm, con cũng không biết là chuyện này là như thế nào.”
Chu Hồng Mai đứng ra nói, mấy nữ sinh phía sau hấp tấp tỏ vẻ bọn họ không biết gì đến chuyện này.
Nghe vậy, hiệu trưởng Trần “Phanh” một cái đập mạnh tah lên bàn làm việc: “Trường học kêu các ngươi lên đây là oan uổng sao? Toàn bộ quá trình từ việc lôi Tô Bối kéo đến WC đều được theo dõi ghi hình rõ ràng thế kia!”
Đám người Chu Hồng Mai: “……”
Thấy mấy người bọn họ cúi đầu, không nói chuyện nữa, hiệu trưởng dời ánh mắt về phía Tô Bối đang đứng ở một bên, biểu tình có chút khó coi.
Cái rắc rối nhất trong vấn đề lần này không phải là mâu thuẫn giữa mấy đứa học sinh, mà là ở chỗ sau khi sự việc trên bị truyền lên diễn đàn đã nhanh chóng mang đến ảnh hưởng tiêu cực cùng sức ép từ dư luận về phía nhà trường.
Mà nguồn gốc của sự việc, chắc chắn xuất phát từ trên người đứa học sinh đang đứng trước mặt ông.
“Tô Bối, thầy nghe chủ nhiệm lớp của các em nói, em hẳn là học sinh có thành tích không tồi, việc mà em vẫn nên ưu tiên trên hết, vẫn là nên học tập cho tốt, chứ không phải đem tinh lực* đặt hết ở những địa phương không đứng đắn.”
Tinh lực*: Tinh thần và thể lực.
Ý tứ trong lời nói của hiệu trưởng, Tô Bối càng nghe càng cảm thấy không đúng, quả nhiên, lại nghe hiệu trưởng nói tiếp:
"Tình huống của em thầy cũng đã nghe nói đến, nếu trong hoàn cảnh sinh hoạt của em có chuyện gì khó khăn, có thể hướng tới trường học, hướng tới xã hội tìm kiếm sự giúp đỡ, không nên mang bản thân đến những nơi không nên tới mà phóng túng chính mình để tìm cách thức giải trí, nếu những hành động đó của em là vì mục đích tìm kiếm hư vinh để so đo tính toán, vậy thì lại càng không nên.”
“Em không có.” Tô Bối vẫn luôn trầm mặc cúi đầu không lên tiếng, rốt cuộc mở miệng.
“Về nội dung đã đăng trên diễn đàn, còn chưa từng làm qua”, Tô Bối ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng hiệu trưởng, từng câu từng chữ mà nói: "Hay là nói ngay cả trường học, hiệu trưởng Trần, đến ngài cũng tin vào những điều bịa đặt trên diễn đàn?”
"A, cái này……” Hiệu trưởng bị Tô Bối vặn hỏi ngược lại, nhất thời không nói lên lời.
Chuyện này không thể trách ông ta là người dễ tin vào những lời đồn thất thiệt kia—ở cái nơi này học sinh của bọn họ tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa mỗi lần xảy ra chuyện xấu gì đều không phải là chuyện nhỏ, những chuyện mà đám học tra* này đã làm qua không thể nói rằng chưa từng xảy ra, hai năm trước, một học sinh năm tư ở trường bọn họ đã lén lút đến phòng khám chui phá thai, lại xảy ra chuyện tử vong ngoài ý muốn.
Học tra*: Học sinh dốt, quậy phá.
Với tư cách là hiệu trưởng, ông ta thực sự không nên mang theo bất kỳ thành kiến nào để đối đãi với những học sinh có gia cảnh khác nhau, hơn nữa, thời khắc này, ánh mắt của Tô Bối lại trong veo, thật sự khó có thể khiến người khác liên tưởng đến việc cô sẽ gây ra những việc như vậy.
Mấy đứa con gái nhìn hình ảnh trước mặt, biểu tình không thể tin nổi.
Tô Bối thật trâu bò, nhìn xem bọn họ và Chu Hồng Mai này ở trước mặt hiệu trưởng đều kinh sợ cúp đuôi như cẩu sao? Vậy mà Tô Bối cư nhiên dám cùng hiệu trưởng nói chuyện như vậy.
Nếu không phải do bọn họ ở phe đối địch, đám nữ sinh trong đó chắc chắn đều muốn giơ một ngón tay cái lên tán thưởng Tô Bối ngay tại chỗ.
————Editor: Zittrasua————
"Chuyện đó không phải là mâu thuẫn thông thường giữa các học sinh, mà là bọn họ đơn phương thực thi hành vi bạo lực học đường đối với con, hành vi của các nàng chính là cố ý thương tích, video kia chính là chứng cứ.”
"Ngoài ra chưa kể đến những điều bịa đặt trên diễn đàn nhằm ý định vu khống người khác, đã tạo nên tổn hại về mặt danh dự cùng nhân phẩm vô cùng nghiêm trọng, con hoàn toàn có thể kiện họ vì hành vi vi phạm hành chính do cố ý.” Tô Bối lại chỉ vào hội của đám người Chu Hồng Mai nói.
Bị Tô Bối chỉ vào, mấy đứa nữ sinh kia lập tức không vui: "Ngươi nói bậy! Bài đăng trên diễn đàn không hề có lưu tên của kẻ nào, ai cũng có khả năng truyền lên, hơn nữa chuyện mà ngươi đi làm gái bán hoa thì người trong lớp học đều có nhắc đến, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói nội dung kia là do bọn ta đăng lên diễn đàn!”
Nghe vậy, Tô Bối cười lạnh một tiếng.
Bởi vì không biết là ai phát tán, Tô Bối tùy tiện nhìn lướt qua đám nữ sinh kia một lượt, nói: “Các cậu cho rằng tùy hứng đăng ký một cái tên nặc danh Tiểu Hào kia, là không có cách nào để tra ra được đâu là kẻ phát tán những điều bịa đặt trên đó đúng không?”
Giờ phút này, xen lẫn bên trong đám người, Từ San San vẫn luôn âm thầm cười nhạo cô, giờ phút này trong lòng cũng hoảng hốt: Chẳng lẽ không phải sao?
Đương nhiên không phải.
Chỉ cần đã làm, sẽ lưu lại dấu vết.
Ở thế giới kia bốn năm, Tô Bối xem qua rất nhiều sách, trong đó còn bao gồm mấy quyển sách có tên “Hồng Khách”. Chỉ cần đưa cho cô một chiếc máy tính, Tô Bối tự tin trong vòng 5 phút có thể điều tra ra là ai là kẻ đã phát lên diễn đàn.
"Nếu thật sự có khả năng, vậy ngươi đi tra xem.” Chu Hồng Mai không phục mà nói.
Dù sao cái bài đăng trên đó cũng không phải do cô ta phát, Tô Bối muốn tra thì cứ tra, vừa vặn để cho cô nhìn xem là tiện nhân nào dám ụp cho cô ta một cái nồi*.
*Ý nói đổ oan cho bả, bắt bả cõng tội giúp:].
“Im lặng, kêu mấy đứa lên đây là để giải quyết vấn đề, không phải để gia tăng mâu thuẫn!” Hiệu trưởng đánh gãy lời của hai bên.
“Như vậy, trường học chuẩn bị giải quyết như thế nào?” Tô Bối đặt câu hỏi.
Vấn đề của này Tô Bối vừa đưa ra liền làm hiệu trưởng khó xử.
Vốn dĩ, vê chuyện này trường học chỉ tính toán đem hai bên học sinh gọi vào văn phòng nghiêm túc phê bình một trận, cảnh cáo cho học sinh biết sự tình này nghiêm trọng như thế nào là được, sau đó bắt bọn họ viết vài ba cái bản kiểm điểm, làm sáng tỏ rằng toàn bộ sự tình đã phát sinh trên chỉ là do học sinh vui đùa quá mức, ắt hẳn sẽ không tạo ra ảnh hưởng xấu gì về phía trường học.
Cữ nghĩ rằng làm như vậy xong sẽ hoàn hảo tống cổ hết những học sinh rắc rối kia cho xong việc, nhưng Trần hiệu trưởng hiển nhiên không nghĩ tới Tô Bối này sẽ muốn làm lớn chuyện muốn tra ra ai là kẻ đứng đằng sau.
"Con xin nói trước với thầy, hành vi của Chu Hồng Mai bọn họ là cố ý gây thương tích, nếu trường học không xử lý, con cũng có thể tự mình đi báo cáo.”
“Ngươi,” Tô Bối nói làm hiệu trưởng nghẹn họng: Việc này mà để đứa nhóc này đưa đến tay Cục cảnh sát, chẳng phải là càng mọi việc rối tung lên hay sao?
" Nóng nảy cái gì, chuyện này nhà trường đương nhiên sẽ xử lý.”
————Editor: Zittrasua————
Trưa hôm đó, phụ huynh mấy người Chu Hồng Mai bị gọi tới trường học.
Nghe nói trường học kêu họ lên vì chuyện mấy đứa quý tử nhà mình đánh nhau, những người cha mẹ này có vẻ không vui vẻ cho lắm.
"Thầy giáo, có chuyện gì thì thầy nói trong điện thoại là được rồi, làm gì cần gọi chúng ta tới trường học.”
"Thầy giáo à, thầy muốn nói gì thì mau nói đi, nhà xưởng bên kia của tôi còn đang chờ tôi đến để bắt đầu làm việc nữa đấy, chỉ cần rời đi trong chốc lát, sẽ bị trừ lương nửa ngày trời.”
"Con của các vị đem bạn học khác ra đánh hội đồng, cho nên hôm nay mới liên lạc với các vị phụ huynh đây xử lý.” Đối mặt với những người phụ huynh không có văn hoá, chủ nhiệm lớp nhẫn nại nói.
Nghe vậy, mấy người cha mẹ kia lén liếc mắt đánh giá nữ sinh nho nhỏ gầy gầy đang đứng bên cạnh.
"Thầy nói đứa nhóc bị đánh là nó ư?” Một trong những người phụ huynh chỉ tay: "Chẳng phải vẫn tốt sao? Không mất miếng da thịt nào."
“Đúng vậy, nhìn đi nhìn lại trông vẫn không giống như đã bị đánh."
"Mấy đứa nhỏ xảy ra mâu thuẫn nên đánh nhau một chút thì có sao? Đứa nhỏ này trông vừa nhỏ lại vừa gầy đúng thật là khiến người ta muốn đánh, ngày xưa tôi đi học cũng bị bạn học trêu đùa vì nhỏ con hoài đấy thôi.”
“Chúng tôi đưa con của mình tới đây để học tập, chúng nó làm sao có thể đến trường gây sự được, nhưng nếu thật sự ở trong trường học gây gổ đánh nhau, cũng nên là do các giáo viên phụ trách xử lí chứ.”
“Chủ nhiệm lớp, nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
……
"Chờ đã!” Đối mặt với những người cha mẹ ngang ngược vô lý, chủ nhiệm ở một bên cũng không nhịn được nữa, tinh thần trọng nghĩa đã lâu mới thấy bỗng dựng cờ khởi nghĩa.
“Con của các vị kéo học sinh khác ra WC rồi xuống tay đánh đập vậy là hợp lý? Chuyện các em ấy đem người khác vào WC thực hiện các hành vi bạo lực nếu nói theo hướng nghiêm trọng, chính là cố ý gây thương tích, là phạm tội! Còn thêm chuyện phát video lên mạng, bịa đặt ác ý, cũng chính là vi phạm pháp luật! Những học sinh như vậy, chúng tôi buộc phải dùng biện pháp khai trừ.”
Nghe những lời phát ra từ miệng chủ nhiệm, sắc mặt đám cha mẹ kia cũng thay đổi:
"Thầy giáo, thầy nói lời này mà nghe được à, chúng tôi đều nộp học phí đầy đủ, nói khai trừ là khai trừ như thế nào, không phải chỉ là chút mâu thuẫn của đám nhỏ thôi sao, nói lung tung cái gì mà phạm tội hay không phạm tội ở đây.”
"Con của các vị cũng đã 14 tuổi, mà theo quy định thì độ tuổi từ 14 trở lên đã có thể gánh vác trách nhiệm hình sự, đừng nói những lời như chúng chỉ là trẻ con, nếu cứ theo đà này, hôm nay chúng nó chỉ bắt nạt bạn học, ngày mai có thể còn bắt đầu hành vi giết người phóng hoả nữa sao?”
"Phụ huynh các vị không quan tâm, để cho phía trường học chúng tôi giải quyết, vậy biện pháp xử lí của chúng tôi chỉ có thể giao cho chính quyền.”
Lời giáo viên nói ra thành công khiến đám người kia hoảng sợ.
"Cái gì mà giao cho chính quyền xử lí!”
"Không cần bàn giao, chẳng phải con của chúng tôi đánh bạn học ư? Tôi bồi thường là được chứ gì?”
Nghe được lời này, chủ nhiệm nhăn mặt:
“Các vị cơ bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, việc đã xảy ra không thể dùng biện pháp thông thường mà giải quyết.”
"Em đồng ý.”
Đúng lúc này, thanh âm của Tô Bối ở bên cạnh mới vang lên, khiến cho đám người đang nhao nhao có hơi sửng sốt.
“Tô Bối, em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như đồng ý để cho cha mẹ bọn họ bồi thường tiền, vấn đề này về sau cũng không thể lật lại truy cứu nữa.”
“Em biết”, Tô Bối đưa một ánh mắt cảm kích hướng đến thầy giáo, gục đầu nói: "Để bọn họ bồi thường tiền cho em đi ạ.”
"Vậy đi.” Thầy giáo ngẫm lại một chút, cũng nên như thế.
Vừa rồi cô đã quá kích động, chuyện này nếu đem đến báo cho cảnh sát, hơn nữa còn là báo án, nhưng tính ra bọn họ đều là một đám nhóc, cảnh sát nhân dân cũng sẽ không để vào mắt vụ án nhỏ thế này, sẽ chỉ khuyên một chút lại thôi, bồi thường tiền bạc, thật ra vẫn là biện pháp tốt nhất.
"Đâu, để bác xem một cái, chừng này bồi thường 100 tệ đủ không?” Một người đứng ra hỏi.
“100?” Chủ nhiệm trợn mắt liếc người kia một tiếng:
"Các vị không thấy quý tử nhà các vị đánh con nhà người ta ra cái dạng gì đi! Hiện giờ đến bệnh viện ở huyện chụp CT một cái cũng đã tốn mất cả 100 tệ!"
"Nếu vậy muốn nhiều hay ít gì, trường các người đưa một con số đi.”
……
Cuối cùng, những người có mặt đều trưng ra vẻ mặt đau thịt đau thận đào tiền ra từ trong túi, mỗi người đưa cho Tô Bối 2000 tệ.
Mấy người Chu Hồng Mai chơi một lần nhớ một đời.
Nắm được tiền trong tay, Tô Bối cảm thấy trong lòng đặc biệt kiên định.
Được hơn chừng này tiền, đợi đến khi cô cùng Tô Tiểu Bảo đến thành phố B, cũng không cần lo chỗ ở hay chi phí ăn uống nữa.
Tô Bối cong cong khóe miệng, đem tiền cất vào trong túi.
“Tô Bối, ngươi dám tống tiền của nhà bọn ta!” Chu Hồng Mai đột nhiên nhào tới phía Tô Bối.
“Bang—!"
Một tiếng bạt tai mạnh bạo vang lên.
Không phải Chu Hồng Mai đánh Tô Bối, mà là Tô Bối tát thẳng vào bên mặt Chu Hồng Mai
Thấy một màn như vậy, những người chung quanh, bao cả đám người vừa mới bồi thường cả nắm tiền cho Tô Bối không khỏi sửng sốt.
Con nhóc này lại hung dữ như vậy, thật sự có thể để cho đám nhóc nhà bọn họ khi dễ thật sao? Chẳng lẽ thật sự là lừa tiền?
————Editor: Zittrasua————
Tô Bối hành sự xong thì nhanh chân trốn mất, chạy vọt ra từ vị trí bên cạnh giáo viên ra khỏi văn phòng, chờ đến thời điểm Chu Hồng Mai vừa ăn vả phản ứng lại, đã không có cơ hội phản kích.
Lại là “Bang” một tiếng, bên mặt còn lại của Chu Hồng Mai cũng bị ăn một cái tát đau điếng.
Lần này lại là ba của Chu Hồng Mai xuống tay, có thể so sánh thì cái tát của Tô Bối kia chẳng là gì so với bạt tai này.
“Mẹ nó, còn không biết xấu hổ, không biết tự mình lăn về nhà đi!” Chu Hồng không phải tức giận vì bản thân bị mất mặt, ông ta tức giận là vì Chu Hồng Mai không chỉ làm phiền ông ta, còn hại ông ta phải bồi thường cả một khoản tiền.
————Editor: Zittrasua————
“Tô Bối……”
"Cảm phiền nhường đường một chút.” Tô Bối nhàn nhạt mà liếc mắt cái người Từ Lãng đang muốn nói lại thôi một cái, ngay sau đó liền trực tiếp vòng qua đối phương, chạy đến vị trí Tô Tiểu Bảo ở đằng sau.
"Chị không sao chứ?” Tô Tiểu Bảo nhìn Tô Bối khẩn trương hỏi.
"Chị còn có thể có chuyện gì, hơn nữa chị còn có thu hoạch ngoài ý muốn nha, xem xem, đây là cái gì.” Tô Bối móc ra một túi tiền, ở Tô Tiểu Bảo trước mặt quơ quơ.
"Chị không có việc gì là tốt rồi.” Chỉ có chừng này tiền, hắn có thể đi kiếm.
“Chúng ta đi thôi.” Ở văn phòng hiệu trưởng tranh luận cả một buổi trưa, lúc này cũng đã đến giờ tan học, Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo chuẩn bị về nhà.
Lúc này, lại có người chặn bọn họ lại.
Vẫn là cô nhóc vừa nãy.
“Tô Bối, Mai tỷ bảo tao cảnh cáo mày một câu, chị ta sẽ không bỏ qua mày, mày về sau đừng hòng được yên ổn ở trường học!” Người nói chuyện chính là Từ San San, Chu Hồng Mai bị đưa về nhà, cô ta liền trở thành đàn chị tạm thời của đám nữ sinh đằng sau.
Nghe vậy, Tô Bối chỉ cười.
"Vậy sao?” Vừa đúng lúc, cô cũng không tính toán muốn tiếp tục ở nơi này lăn lộn.
Trước khi đi, Tô Bối còn không quên tặng cho Từ San San một câu: "Người phát nội dung lên diễn đàn hình như là cậu đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.