🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Sáng vội quá nên em quên, đằng nào anh cũng tới dẫn em về mà lo gì nữa!”



“Mơ đi, không có lần sau đâu.”



Minh nói vậy chứ, Nhi biết anh chỉ muốn nhắc mình lần sau đi học phải mang theo ô chứ nó có quên một trăm lần nữa thì Minh vẫn đến đón nó về một trăm lần nữa mà thôi. Nhi cười cười, tự nhiên thấy ngứa mũi rồi hắt hơi một phát.



“Về thôi, cảm lạnh rồi đấy!”



Minh dắt nó về. Trong chiếc ô nhỏ chật chội, hai đứa trẻ kề nhau rảo bước nhanh trên đường, mưa xối xả nhưng chiếc ô bị nghiêng sang một bên vì Minh che hết cho Nhi còn một bên vai mình bị ướt cũng không sao. Nhi ngây thơ chỉ biết áp sát vào người cậu bé theo bản năng, đến lúc về nhà thấy áo Minh bị ướt mới biết vì sao lúc đứng trước mái hiên còn bị tạt ướt nhưng đi với Minh trong chiếc ô bé tí kia lại ít bị tạt hơn.



Ở chơi với anh cả nửa ngày, giờ hai mẹ con Nhi phải về nhà trước khi ông Sơn về đến trước. Hai mẹ con chào tạm biệt mọi người rồi rời đi, ai cũng buồn, luyến tiếc nhưng đành chịu thôi.



Đi trên đoạn đường mưa, nước trơn trượt, trời cũng vừa tối tối như hôm đó. Nhi vui vẻ ngồi mân mê khúc gỗ Minh tặng trên tay miệng còn lẩm nhẩm ca khúc mới nghe nào đó.



Mẹ thấy nó vui như vậy thì hỏi: “Hôm nay có vui không?”



Cô bé gật đầu lia lịa: “Vâng, con vui lắm, cảm ơn mẹ! À, cái áo con

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-khac-cot-ghi-tam/3003583/chuong-13.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.