Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8
Chương sau
Tịch Viêm trước khi đi an bài năm thị vệ, bảo ta hôm nay đi dạo chơi trong thành một chút, nhưng không được cùng hai đứa nhỏ điên loạn. Ta vui mừng đáp ứng. Làm xong bài tập, Tịch Thiên giúp ta đội mạo sa, cùng Tề Tề xuất môn, phía sau nối đuôi đi theo một chuỗi người. Tề Tề thật sự giống người không thường ra đường, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên muốn chết, ngay cả cái tượng đất nặn cũng mới mẻ nhìn ngắm từ đầu đến chân. Lúc Tịch Thiên nghĩ muốn mua cho hắn, hắn lại nói không cần. Đi qua một con đường, ta cảm thấy hơi mệt, bước chân dần dần chậm lại. Phúc Bá cùng đi vượt lên trước, chỉ vào một gian trà lâu bên trái nói: “Lão gia, đi vào nghỉ một chút. Để cho các thiếu gia tự mình đi chơi đi.” Mọi người trong nhà lúc an bài hành trình của ta cũng không dùng ngữ khí xin ý kiến, ta cũng quen rồi. Ngoan ngoãn để Tịch Thiên đỡ lên lầu, ngồi trên lầu hai quan sát đường phố, uống trà ăn điểm tâm. “Cha đừng chạy lung tung, con với Tề Tề lát nữa sẽ quay lại đây đón cha.” Tịch Thiên nhỏ nhẹ nói. Ta quay đầu lại nhìn mấy người hộ vệ ngồi cách đó không xa, lại nhìn Phúc Bá ngồi cùng bàn, loại thế trận này, cho dù muốn chạy cũng phải có tài năng bốc hơi mới được. Hai đứa nhỏ tay trong tay sôi nổi đi xuống lầu, ta cảm thấy hơi lo lắng, bảo A Phát tương đối thông minh đi theo. Đối diện trà lâu là Tuý Hoa lâu nổi danh nhất Dương Châu. Bởi vì là ban ngày, còn chưa có tiếng xe ngựa ồn ào ngoài cổng, nhưng dòng người đi ra đi vào vẫn tương đối nhiều. Ta ghé qua cửa sổ nhìn xem vô cùng hứng khởi. “Phúc Bá, ngươi xem người kia, mặc y phục màu lục, trông có giống ếch không?” “Đó là nhị công tử của Trương Thủ Bị gia, ngài nhỏ giọng một chút.” “Ha ha, cái người bên cạnh hắn cũng rất giống ếch.” “Lão gia, người ta mặc áo trắng mà….” “Vậy thì giống ếch bị lột da thôi….” “…….” “Phúc Bá, ta nhận ra người kia, lần trước hắn chặn đường ta, bị Tịch Nguyện đánh rất thảm.” “Đó là cậu em vợ của Lâm đại gia thương gia châu báu trong thành. Cũng bởi vì bị nhị gia đánh, cho nên Lâm đại gia đã tự mình chạy đến tìm nhị gia….” “Hắn muốn làm gì, rõ ràng là cậu em vợ của hắn không đúng….” “Hắn tặng nhị gia một đôi dạ minh châu làm tạ lễ, nói là đã sớm muốn dạy dỗ cậu em vợ một chút, nhưng không có cớ ra tay….” “Như vậy à……. Cơ mà đó là chuyện hai tháng trước rồi, sao mấy vết phù trên mặt hắn vẫn không có tiêu, giống y cái bánh bao hấp….” “Mặt mũi hắn vốn là như vậy mà. Hơn nữa, lão gia ngài nói chuyện rất không hay, tại sao có thể hình dung người ta như vậy, sao không sử dụng từ ngữ hay hơn một chút?” “Vậy ngươi nói giống cái gì?” “Mứt quả hồng.” “…. Phúc Bá, ngươi quả thật có tài văn chương hơn ta, nói như vậy nghe ngọt ngào hơn….” “Đa tạ lão gia khích lệ. Ngài có thể ăn thêm một nửa cái bánh trứng.” “Ăn cả cái được không?” “Bánh trứng không tốt cho tiêu hóa, đại gia phân phó, không được cho ngài ăn nhiều.” “…. Haizz, biết rồi….” –*– Ăn xong điểm tâm, Phúc Bá cầm một cái đệm mềm để ta tựa vào trên bàn ngủ một lát. Trong lúc mơ màng khách nhân bàn bên đã thay đổi một loạt món khác, có một tiểu cô nương bước lên lầu, gảy đàn tỳ bà hát rong. Quay đầu nhìn, bộ dạng thanh tú đáng yêu, có điều tiếng ca kia…. cùng Tiểu Nguyện nhà ta kết hợp lại, ta muốn ngủ cũng không nổi. “Vị đại gia này, chọn một khúc nhạc đi?” Thật sự là sợ cái gì tới cái đó. Tiểu cô nương lảo đảo bước lại đây, rất có lễ phép, má lúm đồng tiền như nụ hoa. “Không cần….” “Đại gia hay là chê tiểu nữ hát không tốt?” Nha đầu thông minh, vậy mà cũng đoán được ngay, ta vội gật đầu. Tiểu cô nương tức thì nước mắt rơi như ngọc, làm ta giật cả mình. Rõ ràng tự nàng nói hát không tốt, cũng không phải là ta nói mà. “Cái này…. cái này ngươi cầm đi….” Vội cầm mấy thỏi vàng trong túi áo đưa cho nàng. “Tiểu nữ vừa rồi không có hát, sao có thể cầm tiền của ngài?” Tiểu cô nương sợ hãi nói. “Đừng khách khí, cầm đi….” “Không cần….” “Ngoan nào….” “Thật sự không cần….” “Vì cái gì không cần, cầm….” “Không…. không cần….” Hai người chúng ta đang giằng co, một giọng nói chính khí nghiêm nghị vang lên: “Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn con gái nhà lành, mau thả nàng ra!” Ta vừa nghe nói có người đùa giỡn con gái nhà lành, vội ghé vào cửa sổ ngó xuống xem. Dòng người vẫn đi lại bình thường, không có cuồng đồ gì cả. Quay đầu lại, đối diện một cô nương vẻ mặt lạnh lẽo, y phục tiêu chuẩn hiệp nữ, tay gác chuôi kiếm, trợn trừng mắt nhìn ta. “Nhìn ta làm gì?” “Trước ánh mắt của bao người mà ngươi cũng dám cả gan làm càn, đúng là đồ vô sỉ!” “Ta không có.” “Không có? Ta vừa lên lầu liền nhìn thấy ngươi lôi kéo vị cô nương này, còn dám chống chế?” “Ta không phải lôi kéo nàng, ta là cho nàng tiền.” “Ngươi có mấy đồng tiền dơ bẩn liền tưởng là giỏi à. Vị cô nương này hát rong chứ không phải bán mình, ngươi nghĩ là cho tiền rồi muốn làm gì thì làm sao?” Nói xong liền xoẹt cái rút kiếm ra. Tiểu ca nữ sợ tới mức ngây người, nhất thời nói không nên lời. “Động một chút là rút kiếm cũng không phải là hành động của hiệp khách. Huống chi ngươi không phân biệt rõ phải trái trắng đen, tính tình quá nóng nảy cẩn thận không xuất giá được nha.” Hiệp nữ nổi giận, kéo một thanh kiếm hoa sặc sỡ, quát: “To gan, ngươi có biết ta là ai không?” Ta thở dài một hơi. Không hành tẩu giang hồ nhiều năm, không thể tin được người trong giang hồ một chút tiến bộ cũng không có, vẫn là không chịu tự nhớ kĩ mình là ai, động một chút lại hỏi người khác. “Phúc Bá, nàng là ai?” “Ái nữ của Lâm trưởng lão phái Hoa Sơn, Lâm Tương Vân Lâm đại tiểu thư. Năm nay hai mươi xuân xanh, tự xưng là giang hồ đệ nhất hiệp nữ. Có điều đồng tình với danh hiệu này của nàng ngoại trừ phụ thân nàng hiện nay không có người thứ hai.” Lâm đại tiểu thư xoẹt một kiếm bổ tới. Đám thị vệ canh giữ ở một bên cũng không phải là vô dụng, trong đó có một người nhảy lên tiếp chiêu, keng keng keng giao chiến. Ta tập trung nhìn vào, “Này, tại sao lại là A Đại đánh, các ngươi luôn bắt nạt hắn.” “Chúng ta không phải bắt nạt hắn, chủ yếu bởi vì A Đại vẫn độc thân thôi. Có cơ hội cùng cô nương quen biết cho nên chúng ta tạo điều kiện cho hắn.” Thị vệ A Kì ngồi ở một bên nói. Phúc Bá hừ một tiếng: “Tiểu thư lần trước ở trên chùa kiên quyết nói lão gia đụng vào người nàng, các ngươi sao lại tranh nhau, không chịu để cho A Đại quen biết?” “Cô nương kia bộ dạng xinh đẹp, không giống vị đại tiểu thư này….” Ta lại chăm chú nhìn, quả thật không thể dùng xinh đẹp để hình dung, không khỏi có chút lo lắng: “Phúc Bá, nàng có hứa hôn với ai chưa? Tính tình lại không tốt, nếu thật sự không thể xuất giá, lại là tại ta miệng quạ đen.” “Hai năm trước hứa hôn với nhị thiếu gia Thanh Vân phái.” “Ồ, vậy là tốt rồi.” “Một năm trước lại huỷ bỏ hôn ước.” “Vì sao?” “Đại thiếu gia Thanh Vân phái cùng bà nội xuất môn du ngoạn, về nhà muộn. Đi đến ngoại thành thì trời đã tối đen, bà nội tuổi cao mệt mỏi, đại thiếu gia liền ôm nàng đi. Gặp được vị đại tiểu thư này, nhất quyết cho rằng cô nam quả nữ dạ hành, nhất định là lừa gạt phụ nữ. Không cần thanh minh, đem đại thiếu gia không võ công đánh gãy một cánh tay…. Sau đó liền từ hôn….” “>_<……. Vị đại thiếu gia kia còn xui xẻo hơn ta nữa….” Lúc này A Đại đã đánh bay kiếm trong tay đại tiểu thư, cũng không tới gần, bất động bảo hộ phía trước ta. Đại tiểu thư tức giận đến cả người run rẩy, lại không có biện pháp, đành phải hướng về phía tiểu ca nữ kia nói: “Mau tới đây, ta đưa ngươi đào tẩu!” Nàng hung dữ như vậy, tiểu ca nữ nào dám cùng nàng đào tẩu, trốn ở phía sau ta không dám bước ra. Vài tên thị vệ nhanh chóng bước tới an ủi. “Đi đi đi,” Ta đuổi đám người A Kì, ngoắc gọi A Đại, “Tới chiếu cố một chút tiểu cô nương này. Tiểu cô nương, ngươi tên gì?” “Tiểu Lăng….” “A Đại, vị này chính là Tiểu Lăng cô nương. Tiểu Lăng, đây là A Đại. Hắn là người địa phương, tuyệt đối có gốc rễ rõ ràng. Phụ mẫu nguyên bán đậu hũ ở ngoài chợ, hiện tại đều đã qua đời. A Đại làm việc trong nha môn, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa lập gia đình, tiền lương hai mươi hai lượng bạc, còn có một ít thu nhập phụ, có một căn nhà ở hẻm phía tây thành. Người thành thật, không thích nói chuyện, nhưng quan hệ với đồng liêu(1) cũng không tệ lắm. Ngươi còn muốn biết gì khác không?” Tiểu Lăng đỏ mặt lắc đầu. “A Đại ngươi sao? Có cái gì muốn hỏi không?” Mặt của A Đại so với Tiểu Lăng còn đỏ hơn, cũng lắc đầu, hai mắt trộm nhìn nàng, mím môi cười cười. “Tiểu Lăng ngươi là người ở đâu? Sống ở chỗ nào?” “Ở Từ Châu, chạy nạn tới nơi này, thuê một gian phòng của Vương đại nương ở chợ phía đông thành.” “Một người?” “Ừhm, phụ thân của tiểu nữ nửa năm trước mắc bệnh qua đời.” “Vậy nếu bình thường ngươi không có việc gì làm, A Đại nhà ta tới tìm ngươi cùng đi ra phố dạo chơi mua đồ hoặc gì gì đó sẽ không ngại chứ?” Tiểu Lăng khe khẽ lắc đầu. “A Đại ngươi hiện tại có việc gì không?” “Có, phải bảo vệ lão gia….” “Có bọn A Kì là đủ rồi, không cần ngươi nữa, ngươi đi bồi Tiểu Lăng cô nương dạo chơi thành Dương Châu đi.” “Nhưng mà đại gia có lệnh….” “Lời của đại gia và lời của lão gia ngươi nghe ai?” Những lời này vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận. “Đương nhiên nghe đại gia rồi.” A Đại quả nhiên không chút do dự đáp. “Chuyện này ngươi nghe lão gia cũng không sao. Chốc nữa nếu đại gia trách mắng, liền để…. ừhm…. để Phúc Bá chịu trách nhiệm!” Ta vỗ ngực dũng cảm nói. Phúc Bá: “>_<……. Lão gia…….” A Đại chần chừ một chút, lại lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Lăng một cái, hướng về phía cầu thang bước một bước. Tiểu Lăng đỏ bừng mặt, không hề có ý muốn di chuyển. Ta nhẹ nhàng đẩy nàng, nàng thuận theo đà bước một bước. A Đại lại bước một bước, nàng cũng chậm chậm bắt kịp một bước. A Đại hưng phấn vô cùng, bước liền mấy bước, Tiểu Lăng cũng xấu hổ đi theo. A Kì ở một bên muốn cười, bị ta đập một cái ngậm miệng. Lâm đại tiểu thư ngây người hai mắt mở lớn kinh ngạc, giống khúc gỗ đứng ở cửa há hốc miệng. “Xin lỗi, cho qua nhờ.” A Đại ôn hòa nói. Đại tiểu thư ngơ ngác bước sang, hai đứa nhỏ một trước một sau cúi đầu đi ra ngoài. Ta thấy Lâm Tương Vân sững sờ, không đành lòng gọi: “Lâm tiểu thư, lại đây uống chén trà đi. Đã nói là ta không đùa giỡn nàng, ngươi cũng không tin. Đánh nhau một hồi chắc mệt rồi, ngồi nghỉ một chút đi.” Lâm tiểu thư bị Phúc Bá kéo tới, cũng ngồi xuống ghế. “Ta nói này, ngươi đứa nhỏ này tâm địa tốt lắm, chỉ là tính tình quá mức nóng nảy. Về sau làm việc trước hết phải suy nghĩ cặn kẽ, có những chuyện nếu dùng miệng giải quyết được thì sẽ tốt hơn.” Lâm Tương Vân nhìn ta một cái, đột nhiên hai mắt đỏ lên, không biết nhớ tới chuyện gì thương tâm, gục xuống bàn khóc lớn. Ta cùng Phúc Bá nghĩ mãi cũng không biết khuyên thế nào, chỉ đành để mặc nàng khóc. Khóc một hồi, đại tiểu thư thoáng chốc thay đổi sắc mặt, lại ngẩng cao đầu, kéo lấy cái đĩa điểm tâm trên bàn lấy ra hai cái bánh trứng nhét vào miệng, ra sức nhai. Lòng ta đau cũng kém chút muốn khóc lên, ta một lần chỉ được ăn nửa cái, nàng một ngụm liền nhai cả hai cái, thật không có thiên lý mà. Nuá»t xuá»ng Äiá»m tâm, nữ hiá»p lại má»t lần nữa phấn chấn tinh thần, ôm quyá»n nói: âLần nà y Äắc tá»i, sau nà y có cÆ¡ há»i nhất Äá»nh sẽ bá»i thÆ°á»ng ngà i, cáo từ!â Nói xong thẳng lÆ°ng Äi xuá»ng lầu. âKỳ tháºt Äứa nhá» nà y rất có cá tÃnh nha, diá»n mạo nhìn nhiá»u cÅ©ng rất Æ°a nhìn, tÆ°Æ¡ng lai nhất Äá»nh có kết cục tá»t.â Ta vừa cảm khái vừa nhìn cái ÄÄ©a chá» còn sót lại má»t cái bánh trứng. âSắp Äến bữa trÆ°a rá»i, không Äược Än.â Phúc Bá nói. Miá»ng mếu máo, uá»ng thêm má»t há»p trà , ta tiếp tục ngắm dòng ngÆ°á»i dÆ°á»i lầu qua lại. Ưá»c chừng tá»i giữa trÆ°a, nghe thấy sà n gá» kẽo kẹt vang lên, giá»ng nói của A Phát truyá»n Äến: âTam gia, cẩn tháºn té ngã.â Phúc Bá nghênh hÆ°á»ng cá»a thang lầu, bóng dáng của Tá»ch Thiên cùng Tá» Tá» từ từ xuất hiá»n. âTiá»u Thiên, Tá» Tá», Äi chÆ¡i có vui không?â Ta há»i. Tá»ch Thiên Äứng cách ta và i bÆ°á»c, ngẩng Äầu, khuôn mặt trắng nõn in rõ hai vá»t nÆ°á»c mắt, cái miá»ng nhá» nhắn mếu máo. Trông thấy ta, nÆ°á»c mắt á» hai há»c mắt vỡ tan rÆ¡i xuá»ng, âOaâ má»t tiếng oà khóc, nhà o và o lòng ta. âLà m sao váºy?â Ta ôm tiá»u nhi tá», há»i Tá» Tá» cùng A Phát. Khuôn mặt tròn tròn của Tá» Tá» Äầy vẻ cÄm phẫn, thá» phì phì nói: âTá» nữ nhân kia, nà ng bắt nạt Tiá»u Thiên!â âTá» nữ nhân nà o? NgÆ°Æ¡i nói lại từ Äầu xem nà o?â âLà nhÆ° váºy,â Tá» Tá» ngá»i xuá»ng, uá»ng má»t ngụm trà A Phát ÄÆ°a, âTa cùng Tiá»u Thiên Äang Äi dạo phá», gặp Äược má»t ngÆ°á»i tên là Lâu Kinh Hoà i Äang cùng và i ngÆ°á»i á» trên tá»u lâu Än cÆ¡m. Há» Lâu kia thấy Tiá»u Thiên, rất vui mừng gá»i hắn Äi lên cùng trò chuyá»n, sau Äó chúng ta liá»n Äi lên. Trên bà n có nÄm sáu ngÆ°á»i, há» Lâu giá»i thiá»u Äá»u là cái gì ná»i danh DÆ°Æ¡ng Châu⦠DÆ°Æ¡ng Châu tảng Äáâ¦.â âLà danh sÄ© DÆ°Æ¡ng Châu.â âHình nhÆ° thế, tá» nữ nhân kia cÅ©ng á» Äó. Ngoà i ra còn có phụ thân nà ng, là Tuần phủ Chiết Giang, chức quan nà y có lá»n không?â âLá»n hÆ¡n Tiá»u Viêm nhà ta, là thượng ti(2) của Tiá»u Viêm.â âHá» Lâu Äá» cho Tiá»u Thiên ngá»i bên cạnh hắn, gắp rau cho hắn, nói chuyá»n vá»i hắn. Tá» nữ nhân kia không vui, nói là rất nhà m chán, muá»n Äá»i thÆ¡ phạt rượu, bắt Tiá»u Thiên tham gia.â âTiá»u Thiên là m sao biết Äá»i thÆ¡?â âÄúng váºy, Tiá»u Thiên Äá»i không Äược, tá» nữ nhân kia liá»n cÆ°á»i hắn, nói cái gì Tá»ch Äại nhân xuất thân Trạng Nguyên, Tá»ch nhá» gia cÅ©ng xem nhÆ° là má»t nho thÆ°Æ¡ng phong nhã, sao Tá»ch tam gia lại trá» thà nh thế nà yâ¦.â âTiá»u Thiên khóc à ?â âBan Äầu không khóc, há» Lâu kia giúp Tiá»u Thiên, nói là tuá»i còn quá nhá», từ từ sẽ tá»t thôi.â Ta nhìn Tiá»u Thiên, cảm thấy bản thân không lạc quan ná»i nhÆ° Lâu Kinh Hoà i, phá»ng chừng cho dù Tiá»u Thiên tám mÆ°Æ¡i tuá»i, há»c cả Äá»i cÅ©ng sẽ không Äá»i Äược thÆ¡. âSau Äó bá»n há» lại tiếp tục Äà m thÆ¡ luáºn vÄn, há» Lâu là m má»t câu thÆ¡, ta cùng Tiá»u Thiên còn chÆ°a nghe hiá»u, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u nói hay. Tá» nữ nhân kia cÅ©ng là m má»t câu, má»i ngÆ°á»i vẫn nói hay. Có ngÆ°á»i nói há» Lâu cùng tá» nữ nhân kia Äúng là tà i tá» giai nhân, trá»i sinh má»t Äôi, Tiá»u Thiên Äã có chút muá»n khóc. Sau lại ngay cả há» Lâu cÅ©ng khen tá» nữ nhân kia là tà i nữ hiếm có, cho nênâ¦â¦.â âTiá»u Thiên khóc chạy vá» Äây?â âỪhm.â Lúc nà y Tá»ch Thiên nâng khuôn mặt loang lá» nÆ°á»c mắt lên, thút thÃt nói: âCha, chúng ta không chÆ¡i nữa, chúng ta vá» nhà há»c bà i Äi.â Ta thá» dà i má»t hÆ¡i, lấy khÄn lau mặt cho nó. Tiá»u nhi tá» Äáng yêu của ta, bình thÆ°á»ng sợ nhất chÃnh là há»c bà i, không thá» tÆ°á»ng Äược vì thá» diá»n của Lâu Kinh Hoà i lại chủ Äá»ng yêu cầu Äi há»c bà i. Nhìn Tá»ch Thiên má»m cÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng, ta ngẩng Äầu nói vá»i kẻ vẫn Äứng á» trÆ°á»c cá»a hà nh lang: âTiá»u Thiên nhà ta không am hiá»u thÆ¡ vÄn, nếu ngÆ°Æ¡i thÃch thÆ° sinh tà i hoa hÆ¡n ngÆ°á»i váºy thì Äừng tá»i tìm nó.â Lâu Kinh Hoà i buông bà n tay siết chặt cánh cá»a, bÆ°á»c tá»i kéo Tiá»u Thiên và o lòng mình, cÆ°á»i khá» nói: âNgay từ ngà y Äầu má»i quen ta Äã biết Äá» không giá»i là m thÆ¡, nhÆ°ng ta cà ng ngà y cà ng thÃch Äá» hÆ¡n. Nếu Äá» ÄỠý, sau nà y ta sẽ không bao giá» luáºn thÆ¡ từ ca phú trÆ°á»c mặt Äá» nữa.â âNhÆ°ng mà â¦.â Tá»ch Thiên lắp bắp nói, âBằng hữu của huynh Äá»u rất thông minhâ¦. chá» có ta dá»t nát nhÆ° váºyâ¦.â âAi nói Tiá»u Thiên của ta dá»t nát?â Kinh Hoà i nhéo nhéo mặt nó, âTrên Äá»i nà y rất nhiá»u ngÆ°á»i bá»i vì quá thông minh, cho nên Äã là m ra những viá»c ngu ngá»c không thá» tin Äược. Tiá»u Thiên, nếu có má»t ngà y Äá» trá» nên thông minh giá»ng những ngÆ°á»i Äó, biết hô phong hoán vÅ©, biết mÆ°u Äá» tÃnh toán, biết luá»n cúi ná»nh ná»t, nói má»t Äằng là m má»t nẻo, có lẽ ta sẽ không giá»ng nhÆ° bây giá», thÃch Äá» thÃch Äến tim phát Äauâ¦.â âHuynh Äau tim sao?â Tá»ch Thiên lo lắng vÆ°Æ¡n bà n tay nhá» bé thay hắn xoa xoa, âMuá»n hay không tìm Äại phu?â âKhông Äauâ¦â¦. chá» cần Äá» á» bên cạnh ta, ta sẽ không Äauâ¦.â âVáºyâ¦. ta Äây sẽ mãi mãi á» bên cạnh huynhâ¦.â âTiá»u Thiênâ¦.â âKinh Hoà i caâ¦.â Ta nhanh chóng ho khan mấy tiếng, nhắc nhá» hai ngÆ°á»i nà y Äang á» nÆ¡i công cá»ng, không nên tình cảm mãnh liá»t quá mức. Tá»ch Thiên Äá» mặt tránh khá»i vòng ôm của Lâu Kinh Hoà i, quay lại chá» ta, lo lắng há»i: âCha, cá» há»ng khó chá»u à ?â âKhông có,â Ta phủi á»ng tay áo Äứng lên, âGiữa trÆ°a rá»i, phụ thân Äói bụng, ai muá»n cùng Äi Än cÆ¡m trÆ°a vá»i ta? Hôm nay ta má»i khách.â Có lẽ là vì Äá»n bù Tá»ch Thiên chá»u ủy khuất, cÅ©ng có thá» là vì muá»n lấy lòng phụ thân ta Äây, Lâu Kinh Hoà i nhiá»t tình Äá» cá» mấy tá»u lâu có món Än Äặc sắc. Sau khi chá»n lá»±a kÄ© cà ng, Äoà n ngÆ°á»i chúng ta Äi tá»i Nhất Phẩm ÄÆ°á»ng ná»i tiếng vá»i những món Än chay. â*â âCác ngÆ°Æ¡i không cần khách khÃ, khó có Äược má»t lần ta má»i khách, thÃch Än cái gì cứ gá»i, nhất thiết không cần thay ta tiết kiá»m tiá»n bạc.â Ta ưỡn ngá»±c ngẩng Äầu bÆ°á»c và o trÆ°á»c, tuy rằng trên mặt vẫn còn che mạo sa. Tiá»u nhá» nghe thấy tiếng ta nói, ân cần chà o Äón: âCác vá» khách quan, tháºt ngại quá, tiá»u Äiếm hôm nay Äầy cháºt khách, chá» e phải má»t chút nữa má»i có chá» ngá»i. Sợ rằng các vá» sẽ Äói bụng, không bằng má»iâ¦.â Ta láºp tức vén mép mạo sa lên, bà y ra má»t vẻ mặt hung dữ, tức giáºn nói: âCó ý gì hả, Äại gia ta có tiá»n, mau chuẩn bá» má»t bà n cho ta!â Tiá»u nhá» kia vẫn Äúng má»±c má»m cÆ°á»i, khom ngÆ°á»i nói: âCông tá» nói quá lá»i, ngà i là phụ mẫu là cÆ¡m áo của tiá»u Äiếm, là m sao dám Äắc tá»i? Quả tháºt hôm nay không may, ngà i Äến cháºm má»t chút, khách nà o cÅ©ng là khách, ngà i bảo ta Äuá»i ai cÅ©ng không tá»t, có phải hay không?â âTa không quan tâm ngÆ°Æ¡i Äuá»i ai? Dù sao hôm nay Äại gia ta cÅ©ng phải Än tại Äây. Nếu còn muá»n yên á»n á» nÆ¡i nà y, mau là m theo Äại gia ta phân phó!â Ta uy phong lẫm lẫm nói xong, nhá» giá»ng há»i Lâu Kinh Hoà i, âThấy thế nà o hả, bình thÆ°á»ng ác bá Äá»u nói nhÆ° váºy Äúng không?â Lâu Kinh Hoà i nhá»n cÆ°á»i gáºt Äầu. âCông tá» nói Äùa,â Tiá»u nhá» vắt chiếc khÄn lên vai, lạnh lùng cÆ°á»i, âNhất Phẩm ÄÆ°á»ng chúng ta Äá»u dá»±a và o các vá» khách nhân chiếu cá» má»i có Äược chút danh tiếng nhá» nhoi á» DÆ°Æ¡ng Châu, cho tá»i táºn bây giá», còn chÆ°a gặp vá» khách nà o không ná» mặt.â âTo gan! Dám tranh luáºn vá»i ta. A NgÆ°u, A Phát, Äáºp bá» cái tiá»u Äiếm nà y cho ta!â A NgÆ°u vâng má»nh, tiến lên và i bÆ°á»c. A Phát phì cÆ°á»i há»i: âLão gia, tháºt sá»± muá»n Äáºp?â âÄáºp!â âLão gia, Äây chÃnh là tá»u lâu nhà ta má»â¦.â âTa biết! Äáºp!â A NgÆ°u, A Phát Äi tá»i cái bà n gần nhất, váºn khÃ. Ta nhìn tiá»u nhá», vẫn là vẻ mặt tá»nh bÆ¡, dÆ°á»ng nhÆ° Äoan chắc chúng ta không dám tháºt sá»± Äá»ng thủ. âNà y, nÆ¡i nà y mà bá» Äáºp ngÆ°Æ¡i sẽ bá» lão bản Äuá»i viá»c Äó nha.â Tá» Tá» nói. âKhông Äâu, hắn là há»ng bà i á» Äây, nhá» ca không Äuá»i hắn Äâu.â Tá»ch Thiên nói. âAh, tá»u lâu cÅ©ng có há»ng bà i? Ta tÆ°á»ng chá» có kÄ© viá»n má»i cóâ¦.â âLão gia, chúng ta tháºt sá»± Äáºp à ?â A Phát lại xác nháºn. Ta oán háºn trừng mắt nhìn tiá»u nhá», miá»ng mếu máo, kéo kéo góc áo của hắn, tủi thân nói: âHôm nay ta má»i khách mà , Tiá»u Ká» Ã , ngÆ°Æ¡i cá» nghÄ© cách giúp ta chuẩn bá» mấy chá» ngá»i Äi.â Tiá»u nhá» nhìn ta má»t há»i, khoé miá»ng nhếch sang hai bên, lá» ra hà m rÄng trắng trẻo, âÃi ~~ Äây chẳng phải là lão gia sao? Ngà i sá»m má»t chút dùng cách nói chuyá»n bình thÆ°á»ng, ta chẳng phải Äã nháºn ra ngà i rá»i. Bá» dáng hung thần ác sát kia hại ta ngây ngÆ°á»i không nháºn ra ná»i!â Ta chu miá»ng, lại lÆ°á»m hắn má»t cái, oán háºn nói: âTiá»u Nguyá»n tháºt là , cứ má»i mấy ngÆ°á»i quái thai nhÆ° ngÆ°Æ¡i Äến là m viá»c, tháºt lạ là tá»u lâu nà y vẫn còn tá»n tại Äược.â âCha, con nhá» rõ Tiá»u Ká» ca không phải nhá» ca má»i, mà là bá» cha nhặt vá» Äá» á» Äây mà .â Tá»ch Thiên ngá»t ngà o nhắc nhá». âTiá»u Thiên, ngay cả con cÅ©ng há»c theo bắt nạt phụ thânâ¦.â âLão gia, ngà i rá»t cuá»c có má»i khách hay không? Lão nô Äói muá»n bất tá»nh rá»i.â Phúc Bá há»i. âMá»iâ¦. ÄÆ°Æ¡ng nhiên má»i, chÃnh là Tiá»u Ká» Äáng chết không cho chúng ta chá» ngá»i thôi. Nếu không, ta má»i các ngÆ°Æ¡i Äi Än mì xà o hà nh á» quầy của VÆ°Æ¡ng lão bá phÃa tây chợ nhé?â â>_<â¦â¦.â âLão gia, Äẳng cấp má»i khách của ngà i cÅ©ng quáâ¦. quá Äá»c Äáo Äiâ¦.â Tiá»u Châu xoa cái bụng tròn nói. Tiá»u Ká» khoanh tay trÆ°á»c ngá»±c ná» nụ cÆ°á»i, âÄược rá»i, không náo loạn nữa. Má»i lão gia tá»i bên nà y, vừa vặn có bà n trá»ng.â KhÄn mặt giÆ¡ lên, nhẹ nhà ng xoay ngÆ°á»i, Äại sảnh cháºt ngÆ°á»i Äá»ng loạt vang lên thanh âm nuá»t nÆ°á»c miếng. âTa biết hắn vì cái gì là há»ng bà i.â Tá» Tá» thì thà o nói. Ta lén há»i Phúc Bá: âTiá»u Ká» tháºt sá»± là vạn nhân say Äắm sao? Ta vì sao không thấy váºy?â âBá»i vì ngà i má»i ngà y Äá»u soi gÆ°Æ¡ng nhìn mặt mình!â âMá»i ngÆ°á»i biết không? Mấy hôm trÆ°á»c Phù Uy tiá»u Hầu gia cùng KÃnh CÆ°Æ¡ng Quá»c cữu vì tranh nhau muá»n Tiá»u Ká» mang thức Än lên, á» chá» nà y Äánh nhau náo nhiá»t vô cùng.â Lâu Kinh Hoà i nhá» giá»ng nói. âCác vá» muá»n gá»i món gì?â Rõ rà ng má»i Äi bÆ°ng trà Tiá»u Ká» không biết từ lúc nà o xông ra, âm trầm há»i, dá»a có ngÆ°á»i nhảy dá»±ng. âTùyâ¦. tùy ýâ¦.â Lâu Kinh Hoà i chá»t dạ quay Äầu Äi. âThá»t kho tà u.â A NgÆ°u nói. Tiá»u Ká» Äáºp bá»p cái thá»±c ÄÆ¡n và o Äầu hắn, âVáºy mà cÅ©ng dám nói, Äến Nhất Phẩm ÄÆ°á»ng Än thá»t kho tà u? Äấy là thức Än chay!â âMÄng khoâ¦.â A Phát nói. Lại thêm má»t tiếng bá»p nữa, âTrúc là ngÆ°á»i quân tá», mÄng chÃnh là cây trúc non, ngÆ°Æ¡i muá»n Äem má»t vá» quân tá» trẻ tuá»i Äi nấu kho tà u hả?â âNÆ°á»c lá»c cải trắngâ¦.â Tiá»u Châu ôm Äầu nói. Sau má»t lúc lâu không có Äá»ng tÄ©nh, Tiá»u Châu thá» phà o buông tay, ngay sau Äó lại là tiếng bá»p vang lên, âDá»t nát, khó Äược cÆ¡ há»i lão gia má»i khách, nếu không tranh thủ Än má»t tráºn thì còn Äá»nh Äợi Äến khi nà o nữa? NÆ°á»c lá»c cải trắng, ngÆ°Æ¡i thay ai tiết kiá»m tiá»n hả?â âTiá»u Ká», ngÆ°Æ¡i giúp chúng ta là m chủ Äi.â Phúc Bá nói. Há»ng bà i tiá»u nhá» lúc nà y má»i vừa lòng gáºt Äầu, âQuả nhiên không há» là quản gia, ba ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i há»c há»i chút Äi!â Dứt lá»i liá»n quay ngÆ°á»i Äi. âNgÆ°Æ¡i nói là còn có ngÆ°á»i tranh nhau muá»n hắn gá»i món ÄÆ°a Äá» Än?â Ta há»i. âRất nhiá»u.â âÄầu nÄm nayâ¦â¦. má»i ngÆ°á»i sao lại cứ thÃch tá»± ngược Äãi bản thân nhá»?â Ta lắc Äầu cảm thán. (1) Äá»ng liêu: Äá»ng nghiá»p, cùng là m viá»c. (2) Thượng ti: Cấp trên, thủ trÆ°á»ng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8
Chương sau