Chương trước
Chương sau
⚠️ CẢNH BÁO: Chương này có nội dung bạo lực, có cả với trẻ em và người lớn. Hãy cân nhắc trước khi đọc !                                    ***

Khi Du Quyển giao đồ ăn vào buổi chiều, cậu đến muộn nên khách hàng đã cho cậu đánh giá thấp. Mặt trời vẫn còn quá chói, cậu ở dưới nắng cũng không được dễ chịu, làn da khô đến mức sắp nứt ra, buổi biểu diễn người cá ở thủy cung đã bị đóng cửa, cậu tạm thời không có chỗ để ngâm mình trong nước. Bé cá cảm thấy tủi thân vô cùng, cậu rất buồn sau khi giao xong đơn hàng, liền mang theo balo đến ngôi mộ ở ngoại thành, muốn thăm cha mẹ.

Tuổi còn rất nhỏ mà đã phải trải qua những biến cố lớn, không có sự bao bọc của gia đình, khi đối mặt với cuộc sống mưu sinh liền không nhịn được mà cảm thấy tủi thân, muốn khóc thút thít.

Muốn ngâm mình, muốn ăn cá, nhưng không có tiền, phải làm thêm để kiếm tiền.

Điều kiện của ngôi mộ bên ngoài thành phố rất tốt, đó là do Du Quyển dùng toàn bộ khoản tiền trợ cấp sau khi cha mẹ qua đời mua được. Phần mộ ở Lễ Châu quá đắt, cậu không mua nổi, lúc đó sắp diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học nên cậu đã chọn trường học ở đây và cũng mua luôn ngôi mộ ở đây. Nhưng bên trong chỗ này thực sự không có cha mẹ của cậu, không có gì cả.

Cha của Du Quyển là một người cá nên đương nhiên Du Quyển không dám đưa cha mẹ của mình vào đây. Sau khi hỏa táng thì dùng số tiền còn lại mua vé và ngồi máy bay đến bờ biển, bơi đến vực sâu nhất của biển rồi chôn hai hũ tro cốt cạnh nhau.

Cậu bảo vệ được cha mẹ mình, nhưng cũng rất khó để đến nhìn tận mắt bọn họ lần nữa, chỉ có thể khóc thầm trước bia mộ này, khóc đủ rồi lại chống đỡ đôi chân ngồi đến tê liệt,  run run rẩy rẩy quay trở về.

Ngày hôm đó cậu nước mắt lưng tròng mà khóc nhè, dùng ngón tay phấn hồng lau đi nước mắt trên mặt, có tâm sự cũng không dám nói ra, sợ người khác nghe thấy, càng kìm nén lại càng khóc dữ dội hơn, môi cũng cố mím chặt, thật tội nghiệp.

Cậu quá nghèo và thiếu tiền, cha rơi nước mắt có thể biến thành ngọc trai, cậu lại không được, thật đau lòng.

Vẫn còn bài tập phải về nhà làm, Du Quyển khóc thỏa thuê liền vội vàng xách balo bắt xe buýt trở về phòng trọ. Trong lòng cậu khó chịu, trong người cũng không thoải mái, ngồi dựa vào một góc cửa sổ, khóc mệt rồi muốn ngủ, nhưng chân đau quá, cậu dùng balo che lại, tay khẽ kéo ống quần lên và xoa xoa.

Căn phòng trọ nhỏ của cậu không có bồn tắm, không được đến thủy cung biểu diễn, cậu liền không đủ nước để biến về đuôi cá mà ngâm mình, chỉ có thể tắm rửa bằng nước của vòi hoa sen, nhưng căn bản là không đủ.

Du Quyển nghĩ trong đầu, xem ra chỉ có thể vào lúc nửa đêm, ra con sông đó ngâm mình một lúc.

Nước hơi bẩn, nhưng hết cách rồi.

Đoạn đường xa, gần một tiếng đồng hồ, Du Quyển đang buồn ngủ, không biết từ lúc nào, trong xe đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc, vô cùng vang dội. Trên xe dù ít dù nhiều cũng đều nhìn sang, là hai người đàn ông đang ôm một đứa bé trông chưa đầy một tuổi, rất nhỏ.

Du Quyển dụi dụi mắt, cậu nghe thấy tiếng  tim đập rất nhanh của hai người đàn ông đó, nhanh đến mức có chút không bình thường.

Một người đàn ông trong số đó đã che đứa bé đi và nhét núm vú cao su vào miệng của đứa bé, sau vài phút thì tiếng khóc dần ngừng hẳn, đúng lúc những người trong xe định quay mặt đi thì một người đàn ông ngồi ở đầu xe buýt đột nhiên làm ầm lên, nói rằng mình bị mất ví muốn lục tung túi đồ của những người trên xe, không cho lục thì là ăn trộm, không lâu sau lại ồn ào muốn đến đồn cảnh sát để báo cảnh sát.

Đúng vậy, người đàn ông trung niên này vừa phát hiện ra đứa bé là bị ẵm đi và hai người đàn ông đó là những kẻ buôn người. Ông ấy ngay lập tức bắt chước một tình tiết nổi tiếng trong một bộ phim nào đó, bằng cách khuếch đại sự việc để thu hút cảnh sát, nhưng ông ấy không ngờ và ai cũng không ngờ rằng, một tên buôn người tóc vàng trong số đó đã trực tiếp rút dao đâm ông.

Trong xe loạn thành một mớ, có người muốn xuống xe, có người cảm xúc anh hùng muốn đến chế ngự bọn buôn người, có người xông lên cứu người. Đứa bé lại khóc, Du Quyển thu mình trên ghế, trong tầm mắt toàn là máu, cậu nghe thấy nhịp tim của tên tóc vàng đó đập nhanh hơn.

Hắn đang trong trạng thái rất phấn khích, kiểu như sắp bùng nổ.

一一Đoàng !

Tiếng súng.

Tiếng khóc vang vọng của đứa bé như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, Du Quyển vô thức nhìn tiếp, chỉ thấy đứa bé ngã xuống đất, một phần ba cổ tay đầy thịt đã bị mất đi, nó quá nhỏ, viên đạn trực tiếp bắn nát thịt.

" Thằng chó nào lại di chuyển thử xem, tao lập tức bắn vào trán nó." Tên tóc vàng mặt đỏ bừng bừng, các mạch máu trên cổ nổi rõ, ai nhìn cũng biết hắn đang chơi thuốc, không ai dám nhúc nhích. Tên tóc vàng dí súng vào sau đầu tài xế, " Lái vào trong núi."

Một bác gái nhân cơ hội đó liều mình ôm đứa bé lên, đứa bé này còn quá nhỏ, bị thương nặng như thế, sẽ chết mất.

Chỗ người đàn ông trung niên bị đâm là vùng bụng, máu chảy ròng ròng, không biết có bị tổn thương đến nội tạng hay không, mấy cô gái trẻ che miệng khóc thầm.

Tên tóc vàng bực bội lại đâm người đàn ông một nhát, " Địt-mẹ chúng mày đừng khóc nữa !"

" Tao mà nghe thấy một tiếng động nữa, là tao giết ông ta ngay !"

Hắn đưa con dao cho đồng bọn, còn bản thân thì cầm súng ngồi trên ghế xe, đồng bọn của hắn trông có vẻ rụt rè hơn hắn, bàn tay cầm dao đang run rẩy.

Khi xe chuẩn bị lái vào trong núi, phía sau liền có xe cảnh sát bám theo, không xa không gần, để tránh chọc giận bọn côn đồ. Tên tóc vàng có vẻ cắn quá liều, cúi đầu thở khò khè, vùng da lộ ra ngoài có màu đỏ sẫm, giống như củ khoai lang.

Đồng bọn đẩy đẩy cánh tay của hắn, nhìn xe cảnh sát phía sau mà không nói được lưu loát, " Anh Toàn, chúng ta phải làm sao đây ?"

Tên tóc vàng, anh Toàn, với đôi mắt chứa đầy máu, hắn chửi bới và đâm nhiều nhát vào người đàn ông kia để trút giận, cả xe đều trốn tránh, không dám nói không dám động.

Kẻ điên, hắn là kẻ điên, hắn không vì cái gì hết, chỉ là muốn giết người !

Khuôn mặt đồng bọn đẫm nước mắt, anh Toàn giơ dao lên quát: " Mày cũng muốn chết đúng không ?! Mẹ mày, trộm một đứa bé mà gây ra bao chuyện như thế, thật xui xẻo, thằng nhóc đó đâu rồi ?!"

Đang trong vòng tay của bác gái ở ngay phía sau Du Quyển. Du Quyển tay run cầm cập mà duỗi thẳng lưng, mí mắt đỏ hoe, đây là lần thứ hai, lần thứ hai tận mắt nhìn thấy người chết, không ai dám nhìn người đàn ông trên mặt đất, rất nhiều máu, toàn là máu, có thể những người khác vẫn còn có hy vọng, nhưng Du Quyển có thể nghe được, ông ấy đã không còn nhịp tim nữa rồi.

Phía trước là các cảnh sát khẩn cấp vượt lên trên để quăng cây xuống, chặn đường xe buýt tiếp tục chạy về phía trước. Xe buýt đã bị bao vây, cảnh sát ở bên ngoài dùng loa kêu gọi, " Xin hãy giữ bình tĩnh, các anh có yêu cầu gì thì có thể nói với chúng tôi, chỉ cần không làm con tin bị thương, chúng ta đều có thể thương lượng !"

Không có hồi âm, camera trong xe đã bị anh Toàn ném rồi, hắn trốn phía sau hành khách, cơ thể không ngừng co giật, không phân rõ được là kích động quá mức hay là đau đớn. ĐOÀNG, súng cướp cò, không ai dám la hét, im lặng sợ hãi và rơi nước mắt.

Du Quyển sợ đến mức hai chân như mất đi cảm giác, cậu không thể không nghĩ tới, nếu mình chết ở đây mà không được hỏa táng thì sau hai mươi tư giờ, cơ thể sẽ biến về hình dạng của người cá, đến lúc đó chẳng phải mình có chết cũng không yên hay sao, bị giải phẫu rồi bị ngâm trong formalin*.

(*) thuốc bảo quản

Du Quyển khều chân mình, cậu không muốn, không muốn bị giải phẫu đâu, đau lắm.

Vào lúc nước mắt nhòe dần, trong tầm nhìn mơ hồ của Du Quyển, dường như trông thấy một góc mặt có chút quen mắt, nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận và nhìn kỹ hơn thì đã bị anh Toàn dọa cho co rúm người lại.

" Đừng hét nữa !" Lại một tiếng súng vang lên. Hắn không có yêu cầu, không có mục tiêu trả thù, hắn ta giết người bừa bãi, tất cả  những người trong chiếc xe này đều phải chôn theo hắn.

Người bắn tỉa đã vào vị trí, nhưng hắn nấp quá kín đáo, không để lộ ra một điểm nào. Tinh thần của các cảnh sát căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ cơ hội.

Hai mươi lăm người còn sống, còn có một trẻ em, bọn họ đã nhìn thấy đứa bé bị thương trước khi camera vẫn chưa bị hủy, đến lúc này, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, ngay cả đau cũng không thể nói.

" Xin hãy giữ bình tĩnh !" Không biết là đang nói với tên côn đồ hay là nói với con tin, bình tĩnh, đừng chọc giận con quỷ này, bình tĩnh, bảo vệ tốt bản thân và chờ đợi thời cơ.

Nhất định có thể giải cứu bọn họ một cách an toàn.

Đoàn Dung đi nhanh như gió, nhân viên bảo vệ ở phía sau không thể cản nổi, " Tôi báo cảnh sát rồi đấy ! Đột nhập vào nhà dân !"

Đây là địa chỉ phòng trọ của Trần Lăng An. Thời gian gấp rút, Đoàn Dung không có thời gian để chào hỏi với bảo vệ hay là tìm một chỗ để trèo vào, anh trực tiếp đi từ cửa chính, trèo vào ngay trước mặt hai nhân viên bảo vệ rồi đi thẳng đến phòng trọ của Trần Lăng An.

Hứa Phó cũng nóng ruột vụ cướp xe, muốn mau chóng kiểm tra xong phòng trọ của Trần Lăng An rồi đến hiện trường, " Chúng tôi chính là người của hệ thống cảnh sát, đến thụ lý vụ án !"

Nhân viên bảo vệ trách nhiệm đầy mình, cũng la to: " Lệnh khám xét đâu ?"

Vừa dứt lời, trên lầu năm vang lên một tiếng lớn, Đoàn Dung đá tung cánh cửa bằng một chân. Hứa Phó liếc nhìn nhân viên bảo vệ, tất cả nháo nhào tranh nhau chạy lên cầu thang bộ.

Đúng là khác thường ! Cùng nhau chạy đến, bọn họ bị chậm vài giây, Đoàn Dung đã lên tới lầu bảy và đạp cửa xông vào.

Hứa Phó không tồi, thanh niên mà, nhanh hơn bảo vệ một bước, " Nhị ca ! Tình hình thế nào rồi ?"

Nhân viên bảo vệ thở hổn hển, " Các cậu đừng có đi, tôi phải báo cảnh sát, nếu không công việc này của tôi còn làm thế nào được nữa..."

Đoàn Dung cầm trong tay cái ga giường màu xanh lam đã được cuộn lại, anh vượt qua Hứa Phó, " Đi thôi, đến hiện trường."

Hứa Phó không dừng chân mà lại đi theo xuống dưới, may là còn nhớ tới nhân viên bảo vệ tội nghiệp và cánh cửa, không biết rút ra bao nhiêu từ trong ví, dù sao cũng quăng bừa, " Thật xin lỗi, chúng tôi bồi thường cho cánh cửa !"

Bảo vệ muốn khóc không ra nước mắt, " Đây đâu phải là cửa của tôi..."

Đoàn Dung vừa xuống lầu vừa gọi điện cho Liêu Thanh, " Bây giờ các anh cũng mau chóng tới hiện trường đi, một khi cảnh sát vũ trang kiểm soát được hiện trường và giải cứu được con tin, thì bắt người."

Liêu Thanh căng thẳng trong lòng, " Bắt ai ?"

Đoàn Dung lạnh lùng nói ra một cái tên, " Trần Lăng An."

Liêu Thanh biết Đoàn Dung đã nói tên ra thì chuyện phải 80-90% rồi. Trong điện thoại không có thời gian để kể chi tiết, hắn dùng tay ra hiệu cho Nghiêm Phó và một số cảnh sát đi lái xe, " Được, bây giờ chúng tôi đi ngay."

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trời đã gần tối, lại có một người con gái bị bắn, nhịp tim của đứa bé sơ sinh cũng càng ngày càng yếu. Du Quyển có thể nghe thấy hơi thở của anh Toàn không ổn định, chỉ cần cậu quay lưng lại, quay lưng lại một lần thôi, thì cậu có thể đi tới và làm anh Toàn bổ nhào vào cửa sổ xe, để lộ trong tầm nhìn của người bắn tỉa, rồi sau đó bắn chết anh ta, và tất cả bọn họ sẽ được cứu.

Du Quyển cũng sợ, nhưng ở đây chỉ có mình cậu là có thể làm được, vì đôi chân của cậu rất khỏe, chân của cậu là đuôi cá.

Cậu muốn cứu chính mình, muốn cứu những người trên chiếc xe này.

7 giờ 11 phút tối, mọi người bị ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát chiếu làm chói mắt, những người trong xe đã mất cảm giác, những người ngoài xe vẫn đang lo lắng chờ đợi. 7 giờ 15 phút 31 giây, một viên đạn phá vỡ không trung xuyên thẳng qua rừng, bắn thủng kính, và găm chắc vào huyệt thái dương của anh Toàn.

Dưới mấy họng súng tối tăm, một tên côn đồ khác giơ tay lên quỳ rạp trên mặt đất, hắn khóc nói: " Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, đừng giết tôi..."

Vụ cướp xe kéo dài hai tiếng đã kết thúc.

Một người chết, hai người bị thương nặng, đứa bé sơ sinh đã được đưa đến bệnh viện, có thể cứu được hay không, còn phải xem số trời.________________________________________Phù, cuối cùng cũng xong, edit chương này tui phải ngâm mấy ngày vì ám ảnh quá T-T. Nhưng nó không phải chương ngược nhất -.-

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.