Sao chép xong camera, ba người lên xe trở về đồn, Đoàn Dung ngồi phía sau, Vương Nguyệt đã ngưng giãy giụa, cô ta trợn mắt to hết mức nhìn Đoàn Dung, " Mấy người dựa vào đâu mà đòi bắt tôi !" 
Hứa Phó ở đằng trước nói: " Tăng Việt Lâm chết rồi." 
Nói xong câu này không ngờ Vương Nguyệt lại không thấy kinh ngạc chút nào, còn cười hai tiếng, " Không phải sớm muộn gì cũng chết hay sao ! Chết rồi thì tốt quá !" 
Liêu Thanh: "...Đừng nói chuyện với cô ta, về đồn hẵng nói." 
Hứa Phó đã theo Đoàn Dung phá án ba lăng nhăng nhiều năm rồi, nên quên mất những quy củ này, y ngồi thẳng dậy, " Xin lỗi chi đội Liêu." 
Vẻ mặt của Liêu Thanh có chút kỳ lạ, như thể đang kìm nén điều gì đó, mấy giây sau mới nói: " Không sao." 
" Đoàn Dung sắp đến đồn ?" Sau khi đưa Tăng Việt Lâm về, tin tức này không hiểu vì sao lại truyền ra, mấy cô gái của đội chống buôn bán ma túy ở bên cạnh đều kéo sang nhà hàng xóm của bọn họ chơi, cứ mười phút một chuyến, cứ mười phút một chuyến, trông như có dụng ý khác, chỉ đợi Đoàn Dung đến đây. 
Các chàng trai trong đội hình sự biểu lộ vô cùng ghen tị, đồng thời cũng rất mong đợi lát nữa có thể gặp được Đoàn Dung, đó là một huyền thoại đấy. Khi bọn họ còn đang đi học, Đoàn Dung đã gánh công lao trên vai trở về, sau đó, ở tuổi mười chín, anh ấy bắt đầu phá án một mình, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-ca-that-tra-tron/3516060/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.