*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con đường đã từng là khu phố thương mại đẹp đẽ của thủy cung Vân Phong, giờ đây vắng bóng người đi lại. Các cửa hàng vẫn mở nhưng không được mấy người khách. Con người là loài sinh vật hay lo sợ và sợ chết. Bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, nên hiển nhiên là càng ít đi ra ngoài càng tốt.
Hứa Phó phải đi vòng qua một vũng nước nhỏ, muốn nói lại thôi, " Nhị ca, em nhớ vào đầu năm, anh vì muốn... tóm một tên du côn mà bị ngã vào cái ao đầy rác, lại còn làm chân bị trẹo khi đi xuống cầu thang..."
Đoàn Dung là người như vậy, lao xuống cầu thang cũng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng. Điều này không khác gì bị trẹo chân khi đi trên mặt đất cả, một sự sỉ nhục quá mạnh mẽ.
Hứa Phó dừng một chút, rồi tiếp tục liệt kê tỉ mỉ hơn: " Phơi quần áo thì đập khuỷu tay vào tường và bị rách một mảng da lớn, ra ngoài tìm xe đạp cho thuê (1) thì bị chim ị lên đầu, làm cơm thì bị cháy nồi."
(1) 小黄车: là xe đạp công cộng cho thuê thuộc hãng Ofo.
Đoàn Dung không để bụng mà xua tay, anh châm thêm một điếu thuốc, " Đấy là do nửa năm đầu bị dính hạn, hiện tại vận may của anh vô cùng tốt."
Hứa Phó hết sức nghi ngờ, nhưng không đành lòng nói, " Lại là trụ trì Quách tính cho anh à?"
Mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nguoi-ca-that-tra-tron/224235/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.