Chương trước
Chương sau
Quý Vân Phi ôm Tưởng Tiểu Mễ vào lòng, “Lạnh c h ế t rồi, em ra sớm như vậy làm gì, không phải nói ở trong đài truyền hình chờ anh đến đón sao?”

Tưởng Tiểu Mễ xoa xoa ngực: “Không lạnh, không lạnh chút nào.”

Quý Vân Phi nắm tay cô đến bên kia đường bắt xe, “Chúng ta gọi xe về nhà.”

“Không muốn, em muốn ngồi xe buýt.”

“Bây giờ đúng lúc cao điểm tan tầm, đông lắm.” Quý Vân Phi không đồng ý, bắt đầu đặt xe.

Tưởng Tiểu Mễ: “Anh đặt được xe chúng ta cũng về đến nhà rồi.” Nhét điện thoại anh vào trong túi: “Đừng lãng phí thời gian nữa, trời lạnh mọi người đều muốn gọi xe.”

Cô tiện đút tay vào trong túi của anh, “Đông cũng không sao, em ở trong lòng anh, không động đến em được.”

Quý Vân Phi đội mũ lên cho cô, “Cuối tuần em không có việc gì thì đi tập lái xe đi, sau này đưa đón anh đi làm.”

Khi đó hai người cùng nhau thi bằng lái xe, sau khi thi xong liền bận không có thời gian tập lái, ước chừng một năm gần đây anh không có thời gian.

Tưởng Tiểu Mễ: “Được, qua tết chú Năm không bận nữa, bảo chú dẫn em đi tập.”

Xe buýt đến, rất nhiều người đổ xô đến.

Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ nhìn nhau, cười bất lực.

Con đường về nhà đó của bọn họ tàu điện ngầm còn đông hơn cả xe buýt.

“Chúng ta đi bộ về đi, đi bộ sẽ ấm hơn.” Tưởng Tiểu Mễ kéo Quý Vân Phi đi về phía trước.

“Với tốc độ đó của em, lề mề chậm chạp, phải đi bộ một tiếng.”

Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu hỏi, “Ai lề mề chậm chạp chứ, hả?” Nói rồi xô anh.

Quý Vân Phi: “Anh, là anh lề mề chậm chạp.” Hỏi cô: “Đi bộ thật sao? Anh sợ em mệt.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, cười hihi: “Không mệt, lúc lớp 10 không phải chúng ta đi bộ cả ngày không mệt sao.”

Quý Vân Phi cúi đầu, không quan tâm bên cạnh có người hay không, hôn xuống môi cô.

Anh cầm tay cô để vào trong túi áo khoác của anh, hai người xô đẩy cười đùa, đi được mấy bước lại lùi lại hai bước.

Đi được mười mấy phút hình như hai người cách bến xe cũng chẳng bao xa.

Quý Vân Phi giữ hai cánh tay của Tiểu Mễ lại: “Được rồi, anh nhận thua, không đùa nữa, mau về thôi, trời sắp tối rồi.”

Vừa rồi vẫn luôn đùa nhau, Tưởng Tiểu Mễ mệt thở phì phò, gật đầu, ý là cô sẽ đi đường hẳn hoi, nhưng Quý Vân Phi vừa buông tay ra, cô lại vòng lấy cổ anh, hai chân nhảy lên, giống như xích đu.

Quý Vân Phi hôn cô, “Em còn đùa nữa anh ôm em lên hôn đấy.”

Bấy giờ Tưởng Tiểu Mễ mới thành thật, đi đường hẳn hoi.

Quý Vân Phi nhớ ra trong nhà vẫn chưa có đồ ăn, phải đi dạo siêu thị.

Tưởng Tiểu Mễ nói: “Em sẽ làm hai món, ăn tạm vậy.”

Quý Vân Phi: “Để anh làm.”

“Anh biết làm sao?”

“Không biết, dù sao chỉ cần xào lên, ăn tạm.” Quý Vân Phi cười nói, lại nhéo má cô, mềm mại giống như cơm nếp.

Tưởng Tiểu Mễ đ á n h tay anh: “Đừng nhéo nữa, mặt em bị anh nhéo to rồi.”

Hai người lại bắt đầu đùa giỡn, cười đùa mãi đến trước cổng lớn siêu thị.

Tưởng Tiểu Mễ chỉ siêu thị: “Chúng ta đi dạo cái này đi.”

Quý Vân Phi cho ý kiến: “Đi cái gần khu nhà bọn mình đi, nếu không mua rồi còn phải xách đi cả đường.”

“Chúng ta mua ít, chỉ mua đồ tối nay thôi, không nặng.” Tưởng Tiểu Mễ muốn đi dạo, mấy năm rồi cô không đi dạo siêu thị này.

Siêu thị này gần nhà bà ngoại, lúc học tiểu học cô thích được bà dẫn đến đây chơi.

“Nhà bà ngoại em ở gần đây à?”

“Ừ.” Nói chuyện lúc nhỏ Tưởng Tiểu Mễ liền thao thao bất tuyệt: “Hồi còn nhỏ mỗi lúc đến tết bà ngoại sẽ dẫn em đến đây mua đồ tết…”

Tiếng nói xa dần.

Lúc này người trong chiếc xe bên đường mới đẩy cửa xuống, là cậu Ba Nhậm Ngạn Đông của Tưởng Tiểu Mễ.

Thuốc trong xe của anh bị bạn cầm đi, vừa rồi định hút thuốc mà không có một điếu nào, đang chuẩn bị xuống mua thì thấy Tiểu Mễ đi đến.

Khoác tay một chàng trai rất thân mật.

Nhậm Ngạn Đông đợi Tưởng Tiểu Mễ qua chào hỏi với anh, biển số xe này anh hay đi, Tiểu Mễ biết, nào biết được lúc lướt qua bên cạnh xe anh con bé không có một chút phản ứng nào.

Anh còn ấn còi mấy lần, Tưởng Tiểu Mễ giống như không nghe thấy, cười nói với chàng trai đó.

Nhậm Ngạn Đông trầm tư nhìn bóng lưng của hai đứa, nửa năm nay anh không ở trong nước, không rõ con bé yêu khi nào.

Anh không hỏi chị gái, hỏi chú Tư Tiểu Mễ:【Bạn trai Tiểu Mễ cậu biết không?】

Chú Tư:【Ừ, vẫn người cấp ba đó.】

Nói rồi chú Tư lại gửi tin nhắn khác:【Cậu bị coi là không khí rồi có đúng không?”】

Nhậm Ngạn Đông: “...”

Chú Tư:【Cậu tưởng con bé vẫn giống như lúc nhỏ, ngày nào cũng dính lấy cậu sao? Con gái không có lương tâm nhất, có bạn trai rồi không để ai vào mắt hết.】

Nhậm Ngạn Đông không nói nữa, đi vào tiệm thuốc mua thuốc.

Tầng 1 siêu thị, Quý Vân Phi muốn mình và Tưởng Tiểu Mễ tách ra đi dạo, sợ lỡ như bị họ hàng nào đó nhà cô gặp được thì không hay.

Tưởng Tiểu Mễ không muốn ở dưới, nhất quyết muốn đi cùng anh, “Không sao, em muốn cho bọn họ nhìn thấy đấy, như vậy thì em không cần nói với bố mẹ em nữa, để bố em chủ động đến tìm em.”

Quý Vân Phi nhìn cô: “Thật sự chuẩn bị nói với người nhà em sao?”

“Đúng vậy, cũng không phải chuyện không thể gặp người khác, sao em phải lén lút làm gì chứ.” Cô nói: “Lúc cấp ba là bởi vì còn nhỏ, em cũng không có năng lực phản kháng, bây giờ không giống nữa.”

Mặc dù cánh cô chưa cứng nhưng có thể nuôi sống chính mình.

Quý Vân Phi lại dặn: “Đến lúc đó nói chuyện đàng hoàng với gia đình em, không được cãi.”

Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó không phải là có nên cãi nhau hay không mà là vấn đề có nên xé r á c h mặt nhau hay không.

Dù sao bố chắc chắn sẽ không công nhận Quý Vân Phi, từ trong lời nói hôm đó của chú Tư cô đã đoán được đại khái.

Quý Vân Phi đến khu đồ ăn vặt mua đồ cho Tưởng Tiểu Mễ ăn, Tưởng Tiểu Mễ sợ anh xách về mệt nên tiện tay lấy hai gói, “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn.”

“Lấy thêm ít nữa đi.”

“Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều sẽ mập.”

Tưởng Tiểu Mễ kéo anh đi về phía khu đồ tươi sống. Tay Quý Vân Phi dài, trước khi bị Tưởng Tiểu Mễ kéo qua đã lấy một hộp khoai tây chiên.

“Em nói không cần lấy nhiều mà.” Tưởng Tiểu Mễ vẫn bỏ hộp khoai tây chiên vào giỏ mua sắm, hôn anh.

Quý Vân Phi: “Hôm nay mua nên mua nhiều chút.”

Anh nói chuyện công ty kia tìm bọn họ hợp tác với cô, chủ động bỏ qua việc phân chia, dù sao cô cũng không quá hiểu.

Mắt Tưởng Tiểu Mễ mở to: “Thật sao?”

“Lừa em làm gì chứ? Sau tết sẽ bận rộn, đến lúc đó em chuyển đến chỗ anh ở, nếu không đến, thời gian gặp nhau cũng ít.”

“Được được được, cái này không phải vấn đề, ăn tết xong em chuyển nhà.” Tưởng Tiểu Mễ kích động không biết nói gì, quay mặt qua cười.

Sau khi vui mừng cô lại đột nhiên nhớ ra: “Vậy anh không cần làm sổ dự án sao?”

Quý Vân Phi: “Sổ dự án về cơ bản xong rồi, sửa lại chi tiết là được, Hoắc Dương ở công ty.”

Bấy giờ Tưởng Tiểu Mễ mới yên tâm: “Ồ, vậy thì tốt, em còn sợ làm lỡ chuyện quan trọng của anh.”

Nói đến Hoắc Dương, Tưởng Tiểu Mễ không tránh khỏi việc nhắc đến Tăng Kha: “Này, Hoắc Dương rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Sau khi từ chối Tăng Kha, mấy năm qua cũng không tìm bạn gái, lẽ nào vẫn nhớ mãi không quên bạn gái cũ yêu trước đó à?”

Quý Vân Phi biết rất ít chuyện tình cảm của Hoắc Dương, bình thường ở cùng nhau bọn họ đều bàn chuyện công việc, cũng chỉ có hôm nay hỏi thêm một câu.

Còn chuyện vì sao Hoắc Dương chia tay với bạn gái trước, vì sao không chấp nhận Tăng Kha, vì sao mấy năm đại học không quen bạn gái anh cũng không hiểu.

Bây giờ Hoắc Dương không có thời gian, vậy trước đó thì sao?

Quý Vân Phi nói: “Anh cũng không biết, con trai bọn anh cũng không nghe nói chuyện này, đợi có cơ hội em tự hỏi cậu ấy đi, có điều không có khả năng với bạn gái trước đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Sao anh biết chứ?”

“Hoắc Dương tự mình nói.”

“Mặc dù ngoài miệng Tăng Kha không nói, nhưng em biết trong lòng cậu ấy thật ra vẫn luôn nghĩ đến Hoắc Dương, nếu không mấy năm nay có bao nhiêu người theo đuổi, cậu ấy không nghĩ ngợi gì mà đã từ chối chứ.”

Hy vọng hai người có thể có cơ hội bắt đầu.

Lúc xếp hàng thanh toán Quý Vân Phi nhỏ giọng nói bên tai cô: “Trời lạnh, tối nay ở chỗ anh đi.”

Tưởng Tiểu Mễ cụp mắt nghịch khóa áo khoác của anh, cười khúc khích, gật đầu, giọng còn nhỏ hơn anh: “Ừ, trùng hợp máy sưởi bên căn hộ em cũng có vấn đề, trời này mà không có máy sưởi lạnh c h ế t đi được.”

Quý Vân Phi nhịn cười, ngẩng đầu nhìn dòng người đang xếp hàng dài khác.

Đột nhiên bị đ ấ m một cái dưới bụng, “Còn cười!”

Quý Vân Phi o a n c h ế t đi được, “Anh có cười đâu chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Trong lòng anh chắc chắn đang cười.”

“Anh phiền c h ế t đi được!” Tưởng Tiểu Mễ giẫm chân anh.

Quý Vân Phi lại sáp vào tai cô: “Không phải anh cười em, là anh vui.”

Tưởng Tiểu Mễ trợn mắt, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân, não mình chắc chắn bị úng nước rồi, nếu không sao nói ra được câu ngu ngốc như thế chứ?

Nhưng cứ nghĩ đến việc được ở cùng anh, buổi tối có thể ôm anh, càng nghĩ trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

Hàng người tiến lại quầy thu ngân từng chút một, còn ba người nữa sẽ đến lượt bọn họ.

Bởi vì ở cùng nhau nên đương nhiên sẽ muốn làm chuyện xấu.

Tưởng Tiểu Mễ không khỏi liếc nhìn rổ hoa nhỏ ở trên giá, cô nheo mắt lại, chữ trên hộp quá nhỏ, cô không nhìn rõ chữ có mùi vị gì.

Ở bên Quý Vân Phi mấy năm, hai người chưa vượt giới hạn.

Anh không bao giờ nhắc đến chuyện đi nhà nghỉ, chỉ nói muốn kiếm tiền mua nhà, đến lúc đó hai người sẽ ở cùng nhau.

Có lẽ là anh cảm thấy nghi lễ quan trọng của đời người nên phải ở nhà?

Cô cũng ngại hỏi anh.

Quý Vân Phi cũng giống Tưởng Tiểu Mễ, cũng nghĩ đến đồ dùng cho tối nay.

Lần đầu tiên làm chuyện xấu, đều cảm thấy xấu hổ khi mua.

Có mấy lần muốn giơ tay lấy một hộp, cuối cùng lại do dự bỏ xuống.

Chỗ này nhiều người, đợi ra máy bán hàng tự động mua vậy.

Tưởng Tiểu Mễ nhìn trái phải trước sau, không có ai nhìn bên này, cô nhanh tay vội vàng lấy một hộp, lén đặt vào tay Quý Vân Phi, coi như không có chuyện gì: “Này, muốn lấy như vậy, em lấy hộ anh.”

Quý Vân Phi: “...”

Anh mỉm cười, xoa đầu cô, sau đó để vào giỏ mua hàng, lấy đồ khác che đi, giống như làm việc gì xấu hổ vậy.

Cre ảnh: 羊咩咩狼嗷嗷、
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.