Chiều và tối, là khung cảnh đẹp hiếm có người để ý, là sự kết hợp của ánh hoàng hôn cùng mặt trời đỏ rực, là làn gió thoáng mát diệu kì. Vào thời gian này, đường xá xe cộ khá nhiều, dòng người tấp nập đi qua không màng những thứ nhỏ bé xung quanh. Sau cuộc cãi vã không hề nhẹ của cô và Phong Mạc Tử lúc trưa, cô uất ức bỏ đi, đến giờ vẫn chưa muốn về. Lang thang khắp nơi này đến nơi khác, cũng chỉ tại lúc nãy quên không mang theo điện thoại với ví tiền nên giờ chỉ có cái người. Giờ này mấy tiệm thịt nướng cứ thế nướng thịt khiến cô phát thèm. Giờ quay lại công ty thì xa lắm, có xu nào đi taxi đâu, buồn muốn chết luôn.
Có cái ghế đá bên vệ đường ấy, An ngồi tạm nghỉ ngơi, nhìn mọi người vội vã đi đi về về, mấy cái tức giận ban nãy cũng vơi đi phần nào. Cô bình thản nhìn chòm mây bồng bềnh bay qua, đi bộ như này thì chẳng biết bao giờ mới về nhà. Lại nghĩ tới cái con người kia, chắc bây giờ đang ở bên chăm sóc ai đó rồi, bỏ cô rồi, ừ, đúng rồi, cô cũng chỉ là hạng tép riu vơ lấy người giàu thôi, sao sánh bằng vị tiều thư cao quý kia được, đã vậy còn là bạn thân của nhau. Thanh mai trúc mã, cô hiểu quá mà, cái mác chỉ để tượng trưng thôi, thực hư ai biết thế nào.
Phong Mạc Tử, cái đồ đáng giận, càng nghĩ càng điên, thông minh thế mà cũng có lúc không xem xét lại tình hình gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngoan-hai-mat-viec-cho-em-chon/2110166/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.