Vỗn dĩ cô cho là ở bên cạnh Tô Mặc, trải qua cuộc sống bìnhbình đạm đạm, thỉnh thoảng xen kẽ một chút hài hước, nhưng mà bây giờ xem ra,hình như tất cả những suy nghĩ đó chẳngqua là suy nghĩ của một mình cô mà thôi.
Cuộc sống của Tô Mặc, có lẽ vượt ngoài sức tưởng tượng củacô rất rất nhiều.
Chỉ thấy Tô Mặc nhẹ nhàng thổi thổi chén trà nóng, làn khóinhẹ khẽ bay lên, chậm rãi nâng hàng mi lên, sau đó....... liếc mắt nhìn thầy chủnhiệm một cái, cười nhạt: "Thầy chủ nhiệm, nghe thầy nói những lời này, thậtlàm cho tôi thụ sủng nhược kinh"
"Đâu có, đâu có?" Thầy chủ nhiệm lau lau mồ hôi lạnhtrên trán: "Trước đây hoàn toàn không ngờ, thầy Tô lại là......"
"Nhưng mà" Tô Mặc cắt ngang lời thầy chủ nhiệm địnhnói: " Không biết cái chuyện topic kia đã được giải quyết chưa?"
"À à......." thầy chủ nhiệm liền mở trang web diễnđàn của trường học ra: "Cái đó, đã bị gỡ bỏ rồi"
Lâm Thư liếc nhìn về phía máy vi tính, không ngờ cái topickia vốn dĩ đã sớm bị đưa lên đầu, lại có thể biến mất không chút dấu vết, nếukhông phải cô ở chỗ ngày nghe thấy rõ ràng, thì vẫn còn cho là đang nằm mơ.
Tô Mặc hài lòng gật đầu: "Làm phiền thầy chủ nhiệm rồi"
"Không dám, không dám" thầy chủ nhiệm cười đến cácnếp nhăn trên trán cũng đều tỉnh dậy, nhìn sắc mặt Tô Mặc có vẻ lạnh nhạt, liềuquay người về phía Lâm Thư: "Học trò Lâm Thư, ngay từ lúc đầu tôi đã biếtem rồi, một người nhân phẩm hay học vấn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2436209/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.