"Tại sao phải nói cho anh biết?" Tô Mặc âm âm u ulập lại lời Lâm Thư một lần nữa, hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ lúc đầu nhìn Lâm Thưbằng ánh mắt "Oán phu" giờ đã biến thành tóe ra tia lửa tức giận rồi.
Lâm Thư nhút nhát lui về phía sau một bước, trước đây cho dùTô Mặc nổi giận, cũng vẫn duy trì nụ cười lưu manh kia, sẽ không hề lộ ra ánh mắttức giận như vậy
Không đúng, một Tô Mặc như vậy có gì đó không đúng, Lâm Thưvừa đến gần, liền không nhịn được nhăn mày lại, "thầy Tô, anh uống rượu?"
Tô Mặc dường như không thèm quan tâm chỉ hơi hơi quay đầuđi, "Cứ cho là uống rượu thì sao?"
Nhớ tới cảnh lần trước Tô Mặc nằm ở trên giường bệnh, sắc mặttái nhợt, Lâm Thư giận dữ, "Rõ ràng là dạ dày không tốt, còn uống nhiều rượunhư vậy, muốn nằm viện nữa phải không? Tôi, Tôi...."
Nghĩ một lúc lâu, Lâm Thư cũng không nói ra được câu nàongoan độc, lại nghĩ tới cái người cho dù là dung mạo hay khí chất cũng không cógì để chê "Diệp Lan" kia, dậm chân, vội vàng muốn hất cánh tay Tô Mặckéo cô ra, nói, "Dù sao cũng có người chăm sóc cho anh, anh muốn uống baonhiêu thì uống, Tôi muốn về ký túc xá"
Tô Mặc cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thư khôngthả.
Lâm Thư thấy anh rõ ràng là gầy đi rất nhiều so với trướcđây, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, không khỏi cảm thấy có chút chuachát, cắn chặt môi, không muốn để cho Tô Mặc nhìn ra chút xíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2436189/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.