Cái gì mà, "Thầy tô, thầy đừng rời khỏi chúng em chứ?"
Trong tích tắc đó, Lâm Thư liền rơi vào trạng thái hoảng sợ,nghe tiếng khóc lóc của Tiết Băng, quả thực là vô cùng thảm thiết, rốt cuộc TôMặc đã xẩy ra chuyện gì?
Lâm Thư yếu ớt đến gần mấy người trong ký túc xá hỏi,"Thầy Tô, anh ta....?"
Vẻ mặt ba người con gái kia giống như cha chết mẹ chết khiếncho Lâm Thư cực kỳ lo lắng, gần như không chịu nổi khi nghe câu trả lời. Mặc dùnói cô hận không thể có một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập chếtTô Mặc, nhưng nếu thực sự có chuyện gì xẩy ra với Tô Mặc, trong giây phút nàyLâm Thư lại phát hiện, đó cũng không phải là sự mong đợi của cô.
Chỉ nghe Tiếu Đồng thở dài nói: "Thầy Tô xin nghỉ bệnh,bây giờ đang nằm ở trong bệnh viện"
Bệnh viện? Tô Mặc, anh ta làm sao mà phải vào bệnh viện?
Chẳng lẽ.... tai nạn xe cộ? Bệnh ung thư? bệnh tim? bệnhXiđa?
Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà Lâm Thư lạikhông dám biểu lộ ra ngoài. Quan hệ trước kia của cô và Tô Mặc, dù sao cũng chỉcó Tiếu Đồng biết mà thôi.
Lâm Thư không ngừng nháy mắt với Tiếu Đồng, hi vọng cô ấy cóthể mau nói ra tình trạng của Tô Mặc. Nhưng mà, không ngờ Tiếu Đồng lại giốngnhư sói đuôi dài vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thư liền làm bộ nhưkhông thấy, sau đó chạy đến bên cạnh Tiết Băng cảm khái, bày ra dáng vẻ chỉ hậnkhông thể móc tim móc phổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2436185/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.