"Các cậu chắc chắn không biết hôm nay tớ đã trải qua việcgì đâu." Lâm Thư đẩy cửa phòng ký túc xá ra, bộ dạng nửa sống nửa chết,gào lên.
Không ngờ tới việc ba người kia đang ngồi thành một vòngtròn, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn cô lấy một chút xíu nào.
"Có cần phải hoa hoa lệ lệ lờ tớ đi như vậy không? Đanlen à?" Lâm Thư vẻ mặt ai oán, lúc này cũng quên việc kể khổ.
Ở nơi nào đó đã bị Tô Mặc đả kích trầm trọng, kết quả về đếnký túc xã cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Liễu Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu: "Cậu nói đúng rồi đấy,bọn tớ đang muốn học đan len" Nói xong liền cúi xuống, không để để Lâm Thưkịp nói câu nào.
Chỉ thấy trên tay Tiếu Đồng đang cầm chính là một cuộn lenmàu lam, cùng với hai cây kim đan bằng gỗ, mặt cau mày có
Trên đời này còn chuyện gì có thể khiến cho cô ấy có vẻ mặtnày, Lâm Thư cười trộm, đương nhiên, ở ngoài mặt vẫn là "Bạn bè thân mật"thái độ lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiếu Đồng "Xé rách" mớ len trong tay bắt đầu làm rốitung đống len, nghiến răng nghiến lợi: "Đối với tình trạng cả phòng ký túcchúng ta, không có lấy một người biết gì về thủ công, tớ cảm thấy đau buồnkhông muốn sống"
"Hay là cắt? Nhanh chóng gọn gàng" Tiết Băng đềnghị, thực tế cũng bắt đầu ngó trái ngó phải tìm kéo.
"Chỉ một cuộn len này cũng đã tốn của tớ bốn mươi đồngđó, cắt, cậu sẽ đi mua chứ?" Tiếu Đồng bắt đầu khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2436135/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.