Mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, một ngày mới đã bắt đầu. Trương Hằng tỉnh giấc, phát hiện Ede đã ngồi dậy: "Chào buổi sáng, Trương." "Chào buổi sáng." Trường Hằng đáp. "Ôi trời, ứớc gì bây giờ có một tách cà phê nóng, trứng gà xúc xích và bánh mì nướng nhỉ." Cựu thượng úy lục quân thở dài nói: "Nhưng với tình hình hiện giờ của chúng ta thì chẳng thể đòi hỏi quá được. Tiếc là lượng calo mà mấy trái dừa kia cung cấp cho chúng ta quá ít. Một trái dừa chắc chỉ cho được tầm 200 calo. Dù không vận động gì nhiều thì một ngày ít nhất cũng tiêu hao hết 2000 calo. Ngoài ra chúng ta cũng phải mở rộng danh sách thức ăn mới để có được nguồn dinh dưỡng phong phú hơn. Ừm, hiện giờ chúng đang ở giữa biển, tôi nghĩ chúng ta có thể tận dụng lợi thế này." "Tôi phải làm gì?" Trương Hằng hỏi. "Đừng vội, cậu sống ở thành phố nên hệ tiêu hóa khá yếu. Dù tôi có chỉ cậu cách bắt được tôm cá ngoài biển, nếu như không nấu chín được, một con cua cũng có thể khiến cậu mất nước nặng vì bị tiêu chảy. Nên chúng ta cần lửa, nguồn nước mà cậu tìm được trước đó cũng phải đun sôi thì mới uống được. Chỉ cần nấu cỡ ba phút thì gần như có thể giết chết phần lớn vi khuẩn rồi, nên tôi sẽ dạy cậu cách nhóm lửa trước.” Ede dừng một lúc rồi lại kiên nhẫn giải thích: “Muốn nhóm lửa, quan trọng nhất là phải tìm được đúng loại củi thích hợp. Loại bần mọc nhanh này là tốt nhất, que đánh lửa với tấm phản thì có thể dùng que cây đã lột vỏ, phơi khô ở nơi nhiều nắng...” Trương Hằng tập trung lắng nghe, nhưng khi chính thức bắt tay vào làm thì hắn mới phát hiện chuyện này không hề đơn giản như mình vẫn tưởng. Suốt cả buổi sáng hắn đều loay hoay ở việc nhóm lửa. Nhưng kết quả cuối cùng đều là thất bại, do chà que đánh lửa quá nhiều nên tay hắn bị rách da, đau đến nhe răng. Đồng thời do không có thời gian ra ngoài tìm thức ăn nên hắn và Ede chỉ có thể ăn tạm mấy trái dừa còn chừa lại trước đó để lót bụng. Nhưng điều khiến người ta chán nản nhất chính là tốn biết bao công sức mà chẳng thu hoạch được gì. “Trương à, cậu không thể từ tay mơ thành chuyên gia chỉ trong một ngày được.” Ede an ủi: “Mới bắt đầu thì cái gì cũng khó khăn cả.” “Đạo lý thì là vậy, nhưng thất bại vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu mà.” Trương Hằng vứt que đánh lửa đã gãy trong tay xuống, bất đắc dĩ đáp. “Thất bại cũng là một kinh nghiệm quý báu, thời xa xưa tổ tiên của chúng ta cũng liên tục tiến hóa giữa vô vàn thất bại đấy thôi.” Ede vẫn cứ tâm lý như thế: “Cậu là một người học trò thông minh, nên đừng sốt ruột. Vẫn còn đủ thời gian để cậu học tập và tiến bộ mà, giờ nói cho tôi biết đi, cậu đã học được gì từ lần thất bại này?” “Loại gỗ này không dùng được, tôi chà đến rách cả da cũng không có tia lửa nào, để lần sau tôi thử loại khác.” Trương Hằng đáp. Nhưng trời đúng là mưa gió thất thường, đến xế chiều thì trên đảo bắt đầu nổi gió, mây đen vần vũ. Trương Hằng còn chưa kịp thu dọn thì đống gỗ lột vỏ phơi trên vách đá đã bị mưa xối ướt. Công sức cả ngày của hắn xem như đổ sông đổ bể. Trương Hằng dang rộng chân tay nằm bẹp trong hang, hai mắt đờ đẫn nhìn lên đỉnh: “Ede, tôi không biết lúc này bát soup tâm hồn của anh có còn tác dụng nữa không.” “Thế thì bỏ đi.” Ede bình tĩnh nói. “Hả?” “Nhưng chỉ giới hạn trước khi mưa tạnh thôi. Cậu có thể phát tiết toàn bộ bực dọc của mình, vậy thì sau đó mới có thể tập trung làm việc.” “Anh vẫn luôn tích cực và lạc quan như thế à?” “Có lẽ do lúc đi xuyên rừng Amazon tôi đã từng gặp nhiều tình huống còn tệ hơn thế này, khi đó dù khó khăn cách mấy tôi cũng có thể vượt qua, bây giờ lại càng không thể nào bỏ cuộc được.” Ede đáp. “Kinh nghiệm khiến chúng ta trở thành chính mình của hôm nay à.” Trương Hằng lẩm bẩm, hắn lại nhớ tới lời mà cô bartender kia đã nói, cảm giác như mình đã loáng thoáng bắt được cái gì đó. “Chắc trước khi trời tối thì mưa sẽ không ngừng đâu, ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm.” Ede nói xong thì cũng nằm xuống. Tối hôm nay, cả hai người đều nhịn đói. ... Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì Trương Hằng đã dậy, chủ yếu là đói đến tỉnh. Trước tiên hắn chạy đi hái mấy trái dừa lót dạ. Hàng dừa thấp mọc gần đây đều sắp bị hắn hái sạch rồi, chỗ còn lại đa phần đều khá cao, khó mà ném đá tới được. Trương Hằng biết rõ thời gian còn lại của mình không còn nhiều nữa, hắn phải nhanh chóng học được cách nhóm lửa, bằng không sẽ khó mà tiến làm tiếp được. Nên lần này hắn quyết định phải mạo hiểm một chút, sau khi mang bữa sáng về cho Ede thì hắn lại đi sâu vào khu rừng rậm sau bãi cát. Thành quả sau cùng khá khả quan, chẳng những tìm được một loại cây thích hợp để nhóm lửa mà Trương Hằng còn phát hiện một loại động vật khá giống gà. Tiếc là đám đó quá nhanh, Trương Hằng còn chưa kịp tới gần thì chúng đã vỗ cánh bay mất dạng, ít nhất thì hiện tại Trương Hằng vẫn không thể làm gì được chúng. Hắn bẻ một vài nhánh cây để mang về bờ biển, làm theo đúng cách hôm qua, đến xế chiều thì cũng có khói bốc lên từ mấy mảnh gỗ vụn. Trương Hằng lại dựa theo những gì mà Ede đã dạy, đặt vài mảnh lá khô vào đó để nhóm lửa, cẩn thận thổi hơi để chúng bắt lửa, đốt cháy ngòi lấy lửa ở bên dưới. Một lúc sau, hai người trên đảo cuối cùng cũng nhóm được lửa. “Làm khá lắm, bây giờ chúng ta không sợ bị đau bụng nữa!” Ede mừng rỡ nói. Trước kia Trương Hằng thật sự không ngờ mình lại có ngày kích động khi thấy lửa như thế, đang định nói gì đó thì lại nghe được một giọng nói thứ ba vang lên bên tai. [Nhóm lửa thành công, nhận được kỹ năng mới – Sinh tồn nơi hoang dã level 0, điểm trò chơi +3, đồng thời kích hoạt bảng nhân vật cá nhân, có thể xem trạng thái cá nhân.] Thanh âm này khá quen tai, Trương Hằng cố nhớ kỹ lại, phát hiện đây đúng là thanh âm đã vang lên bên tai lúc mình hôn mê. Trương Hằng hỏi Ede: “Ede, vừa rồi anh có nghe thấy gì không?” Ede ngẩn ra: “Nghe thấy cái gì cơ?” sau đó ông ta lại nghiêm mặt, nói: “Trương, không phải vì cậu mất nước quá nhiều nên sinh ra ảo giác đấy chứ?” “...” Trương Hằng cũng hoài nghi không biết có phải mình bị cảm nắng nên mê sảng hay không, bởi vì trước mắt hắn lại xuất hiện một thẻ thuộc tính mờ ảo. Tên: Trương Hằng Giới tính: Nam Tuổi: 19 ID người chơi: 07958 Số vòng trò chơi đã vượt qua: 0 Điểm trò chơi hiện tại: 3 Kỹ năng đang có: Đàn dương cầm level1, tinh thông ngôn ngữ level1 (hai loại ngôn ngữ đạt tiêu chuẩn giao tiếp căn bản) Đánh giá: Người chơi bình thường, không có điểm nào xuất chúng, cũng không có sở trường đặc biệt gì, dự đoán không thể vượt qua ba vòng trò chơi. Trương Hằng câm nín, đoạn đánh giá khắc khe bên dưới thì tạm thời không bàn tới đi, nhưng tại sao ở mục kỹ năng của hắn chỉ có hai cái chứ? Được rồi, hắn còn thấy một dòng chữ nhỏ dưới thanh kỹ năng – kỹ năng level 0 không đáng để liệt kê. Với trình độ đàn dương cầm cấp 9 nghiệp dư của hắn mà chỉ giành được đánh giá level1 thấp tè như thế? Định nghĩa của trò chơi này với kỹ năng đúng là khắc khe quá thể. Chuyện như tay không nhóm lửa này cả trăm người chưa chắc đã có một người làm được, thế mà cũng chỉ miễn cưỡng đến ngưỡng level 0. Hình như trò chơi này còn khó hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]