Nói chuyện với Cố Duy xong, Cố Tân phát hiện phòng không bị khóa lại.
Cánh cửa hé ra một khe hở, bên ngoài im lặng.
Cô bất giác nuốt nước miếng một cái, mắt mở to nhìn về phía đó, cuối cùng lấy dũng khí lặng lẽ bước xuống giường, đầu liếc nhìn qua khe cửa hở.
Trong phòng không có người, cửa đi thông qua sân đang mở rộng bốn cánh, tấm rèm cửa màu hồng kiểu cũ bị gió thổi lên xuống, ánh nắng sáng ngời, in trên đất biến thành một màu vàng nhạt.
Lúc này Cố Tân mới thấy rõ bố cục của cả căn phòng, phòng khách ngăn nắp, xung quanh có vài căn phòng ngủ, đều đang đóng kín. Bên trong phòng không biết đang sửa sang thứ gì, tường trắng đầy tro bụi, đồ dùng trong nhà đơn giản, chắc không phải căn nhà thường xuyên có người ở.
Cô lẳng lặng quan sát một lúc, nhúc nhích cơ thể, tim đập có phần rối nhịp.
Quãng đường đi ra sân, suôn sẻ. Đi theo hàng rào tre hướng ra phía ngoài quay lại nhìn, xung quanh vắng lặng, một khoảng không lớn, nửa gia đình cũng không có.
Trái tim Cố Tân lạnh lẽo, rõ ràng đây không phải là cơ hội bỏ trốn tốt nhất, có thể khi vừa đến được khu đất hoang, sẽ bị người ta bắt trở lại.
Mặc dù sự tồn tại của Cố Duy khiến cô không sợ hãi, cũng tin chắc anh ấy sẽ không làm tổn thương mình, nhưng chút tin tưởng ấy thành lập trên cơ sở máu mủ tình thân. Những người khác đều lâm vào cảnh cùng đường bí lối mới trở thành cướp bóc hung đồ, bọn chúng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/99652/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.