Trên người Lý Đạo được đắp một lớp chăn mỏng màu trắng, nhắm chặt hai mắt, một chút khí huyết trên gương mặt cũng không có. Mũi miệng được bao bọc trong dụng cụ thở, còn có vài dây dợ cắm vào người anh, bên cạnh nhiều loại máy móc.
Anh nằm ở đó rất yên tĩnh, giống như không còn hô hấp, Cố Tân cảm thấy tấm chăn mỏng ấy ảm đạm đến dọa người, nếu như kéo lên vài tấc nữa, thì chẳng khác nào người chết.
Cô đột nhiên vô cùng dè dặt, không dám bước qua.
Bác sĩ quay đầu lại hỏi: "Người thân của bệnh nhân đâu?"
Cố Tân không kịp phản ứng, vẫn ngồi im không động.
Một y tá nhìn dáng vẻ sững sờ ngân ngốc của cô, chạy nhanh qua: "Sao lại ngồi ngây ra đó, trưởng khoa gọi cô đấy."
Lúc này Cố Tân mới động đậy, chợt đứng dậy, nhưng một cơn choáng váng ập đến, khiến cô ngã ngồi lại băng ghế.
Y tá vội vàng đỡ lấy cô, Cố Tân nói cảm ơn, bấy giờ động tác đứn dậy mới chậm lại, siết chặt tấm chăn mỏng trên người rồi bước sang: "Trưởng khoa, anh ấy... tình trạng thế nào ạ?"
Trưởng khoa tháo khẩu trang xuống, dừng lại nói: "Bệnh nhấn mất quá nhiều máu, mảnh thủy tinh trên lưng đã được lấy ra, may mà đâm không sâu, phổi có tổn thương nhất định, đã xử lý kịp thời rồi."
Cố Tân muốn xác định lại: "Ý của bác là...?"
"May mà còn trẻ, tĩnh dưỡng đi."
"Nói như vậy, không nguy hiểm đến tính mạng?"
Chuyện này không ai dám nói chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242525/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.