Cố Tân nhỏ giọng hỏi: "Chỉ tính như vậy?"
Lý Đạo cảm thấy rất tốt, đến bước đường cùng, anh mãi không đưa ra được quyết định, ông trời làm chủ giúp anh.
Anh nói: "Đúng."
Trong đêm tối Lý Đạo nhìn về hướng cô, nửa người ngồi dựa vào vách đá lồi, bả vai bên phải bị thương treo lơ lửng, cong khuỷu chân, mượn lực chống đỡ.
Cố Tân ngồi bên cạnh anh, không nói lời nào nữa, đầu dè dặt tựa vào ngực anh, có thể ngửi được mùi máu tanh nồng, gần sát vị trí trái tim, nơi ấy nhảy lên từng nhịp đập trầm ổn vốn có.
Cô không dám đem toàn bộ sức nặng của mình đè xuống, cánh tay chống dựa vào phía sau, một tay còn lại êm ái vuốt ve sống lưng anh: "Bây giờ đã ổn hơn chưa?"
"Ổn hơn chút rồi." Lý Đạo nắm bàn tay cô, lúc nói chuyện dùng khá nhiều sức, nhưng rất chậm rãi: "Chỗ ẩn nấp, có lẽ bọn chúng không tìm được, tôi quan sát, em ngủ một lúc đi."
"Em không mệt, anh mới là người cần nghỉ ngơi."
Lý Đạo nhìn chằm chằm cửa hang một lúc, không tranh cãi với cô, chậm rãi nhắm mắt: "Được rồi."
Trong hang động tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống tạo tiếng vang, mặc dù đã vào hạ, nhưng cơn ớn lạnh lại từ khắp nơi ùa đến, len lỏi vào trong từng khẽ hở của xương tủy.
Cố Tân rón rén đứng dậy, lấy trong túi hành lý một cái áo khoác, cô mặc vào cho mình trước.
Cô cầm quần áo trùm lên người Lý Đạo, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242521/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.