Vào lúc cô nói câu nói ấy, ở một nơi nào đó bỗng nhiên vang lên tiếng pháo liên tiếp không ngừng, thôn kế bên không xa không gần, nhưng vì xung quanh trống trải, tiếng phát ra như vang vọng khắp vùng chân trời.
Hai người không ngồi bên cạnh hồ nước trũng quá lâu, Lý Đạo quay về rừng tìm Tiểu Ngũ.
Cố Tân vốn định cùng đi, nhưng Lý Đạo không đồng ý, anh muốn nói chuyện riêng với Tiểu Ngũ, bảo cô ngồi trong xe chờ.
Cố Tân không yên lòng, sợ Tiểu Ngũ lại không biết giữ mồm, cái tính khí thối tha của anh nổi lên lại bắt đầu động tay chân, nên cô hạ cửa kính xe xuống, từng giây từng phút chú ý đến động tĩnh bên kia.
Khi Lý Đạo đi đến, Tiểu Ngũ còn rúc ở góc tường lau nước mắt, ngược lại nghe lời hẳn, không chạy không nháo rất ngoan.
Anh đứng yên trước mặt cậu ta, động vào đỉnh đầu cậu ta: "Thức tỉnh xong chưa?" Giọng nói đã không còn mất khống chế giống như trước, chậm rãi thông thả, nhất thời đoán không ra tâm tình gì.
Trong lòng Tiểu Ngũ vẫn rất uất ức, cũng không dám xem thường anh, buồn bực đáp lời.
Lý Đạo lại xoa tóc anh, chuyển mình, kéo quần ngồi xuống cạnh cậu ta.
"Đánh đau?"
Tiểu Ngũ hơi cong người, đưa lưng về phía anh: "Anh nói thế nào?"
Lý Đạo cười một tiếng, nhai mảnh kẹo cao su, rồi đưa cho cậu ta một mảnh khác: "Nhìn cậu yếu ớt, cô gái mới lớn à? Mới thế thì đau bao nhiêu?"
"Anh thử xem?" Tiểu Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242508/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.