Họ bàn trước sẽ rời đi vào buổi sáng, khi gần đi Lý Đạo làm chuyện này chuyện kia kéo dài thêm thời gian.
Lão Kỷ không vạch trần, Tiểu Ngũ lại chạy đến nói điều không nên nói, gãi đầu hỏi Lý Đạo: "Anh, sao chưa đi nữa? Anh đang chờ anh Đại Vệ à?"
Lý Đạo liếc cậu ta, khinh thường: "Chờ anh ta làm gì, ai biết có quay về hay không."
Tiểu Ngũ đồng ý: "Em cũng nói thế, tính khí anh ấy nóng nảy quá, tối qua em gọi điện cho anh ấy, anh ấy tắt luôn. Phải trị anh ấy mới được, để anh ấy đuổi theo sau chúng ta."
Lý Đạo lại liếc cậu ta lần nữa.
Khi lên đường đã hơn mười hai giờ trưa, đi ra khỏi nhà máy của Tiêu Hải Dương, đi thêm một trăm cây số chính là trấn Bạch Trạch.
Họ không dừng chân ở trấn, tiếp tục đi về phía nam.
Khi rời khỏi Thượng Lăng có bảy người, bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Lý Đạo muốn đưa tất cả mọi người bình an ra ngoài, nhưng anh không làm được.
Vẫn là hai chiếc xe, Kỷ Cương và Ngũ Minh Triết chạy chiếc Nissan theo sát phía sau, lão Kỷ bị thương không được nhanh nhẹn như trước, nên để cho Tiểu Ngũ lái xe.
Bên này Cố Tân ngồi cạnh Lý Đạo, sáng nay tỉnh dậy tinh thần của cô không tệ, khí sắc trên mặt cũng hồng hào hơn.
Một tay Lý Đạo đặt trên tay lái, mắt nhìn phía trước, trong xe rất yên tĩnh, hai người đi cả một đoạn đường mà không ai mở miệng nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-tam-tram-ngay/2242496/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.