Đêm khuya, Thư Tịch sau buổi biểu diễn trở về, đi ngang qua phòng khách tình cờ thấy cô gái mặc áo choàng lông mịn đang ngồi trước xếp bằng trước cây đàn piano, dùng tay trái thử âm với một trang nhạc phổ.
Cô ấy đang nhai kẹo cao su, thổi bong bóng, một tay lướt qua lại trên phím đàn.
Thư Tịch dừng bước, hồi tưởng trong chốc lát, "Tôi nhớ là trước khi tôi ra ngoài vào chiều nay, cô đã ngồi đây rồi mà?"
"Đúng vậy, tôi đang sửa lại bản nhạc."
"Hôm đó đã sửa rồi, còn cần sửa nữa à?"
"Bên sản xuất yêu cầu nhiều lắm."
"Nhưng không phải cô đang bị cảm sao? Không cần phải vất vả đến vậy chỉ vì một bộ phim thương mại đâu."
Bạch Nhung nghe ra sự mỉa mai của âm nhạc cổ điển đối với văn hóa đại chúng, cười bất lực, "Tất nhiên là phải trân trọng cơ hội viết nhạc nền cho phim rồi, đâu có dễ dàng gì, cô biết không? Nếu không nhờ sự giới thiệu của giáo sư Dumont, sao tôi có thể nhận được cơ hội này khi còn là sinh viên? Hơn nữa, đó còn không phải là một bộ phim bình thường mà là một bộ phim nhạc kịch — dù tôi chỉ phụ trách vài bài trong hàng chục bản nhạc... nhưng cũng không dễ dàng gì đâu."
Nói xong, cô bất chợt ho khan.
Thư Tịch lập tức đi rót cho cô một cốc nước. Trong ấm không có nước nóng sẵn, một ngụm nước lạnh làm Bạch Nhung ho càng dữ dội hơn.
*
Lá mùa thu lạnh lẽo chồng chất những ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3707983/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.