"Đêm qua có lẽ chỉ có đèn đường biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đèn đường đâu có miệng mà kể lại." Dư Chân Nghệ tán đều vệt màu cuối cùng, nhìn thấy bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Bạch Nhung sau khi rửa mặt và thay quần áo xong thì vội vã đi ra, "Tôi phải đi tìm hiểu cho rõ chuyện này."
Lý Huệ đột nhiên đứng dậy, "Cậu định trực tiếp đi hỏi Navarre à? Được thôi."
Opale nghe họ nói tiếng Trung nhưng vẫn đoán được ý, vỗ tay nói: "Tối qua chú chắc chắn rất tỉnh táo."
"..."
Bạch Nhung liếc nhìn mọi người, động tác đi giày khựng lại một chút, "Mọi người nghĩ gì thế? Tôi đâu có để mọi chuyện càng thêm khó xử hơn."
"Vậy cậu tính làm rõ thế nào?" Lý Huệ lập tức theo sau, "Đi đâu?"
Bạch Nhung lấy chiếc mũ từ giá treo, hắng giọng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định rủ ai đó đi cùng. Lúc này, ánh mắt cô lướt qua giá vẽ rồi dừng lại ở ban công, "Ngoài trời nắng rồi, Chân Nghệ, cô muốn ra ngoài dạo một chút không? Cô đừng ngồi vẽ mãi cả ngày như thế, kẻo lại phát hiện ra bệnh cột sống đấy."
Lý Huệ: "Đúng rồi, mọi người cùng đi nào."
"..." Bạch Nhung nhìn Lý Huệ, "Hôm nay cậu không đi làm à?"
Lý Huệ thở dài một tiếng.
"Đừng nhắc nữa, mình thật sự không chịu nổi ông chủ của mình rồi... Mình sẽ đi cùng cậu, mình hứa sẽ không nói ra sự thật sau khi biết rõ."
"Mình không tin cái miệng của cậu lắm."
Nhưng Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ngan-dem-ngu-dong/3704053/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.