Rời khỏi sảnh sân bay, Tiểu Hi trở lại xe, lẳng lặng ngồi ở ghế lái
Ở nơi không xa, Phùng Minh đã làm xong thủ tục, còn cậu thì ngồi trong khoang xe chật hẹp này, cái gì cũng không làm được. Ngay cả tra chìa khóa khởi động xe cũng không có khí lực để làm
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi chuyến bay của Phùng Minh cất cánh, Tiểu Hi vẫn còn ngồi đó, nắm tay lái, hai mắt trống rỗng nhìn về trước
Đã lâu đã lâu, cậu tự hỏi, việc Phùng Minh quay đầu với cậu cũng giống như tạm dừng mối quan hệ. Đầu óc hư không, cậu để Phùng Minh ra đi, cậu lại tưởng niệm những khi có Phùng bên cạnh
Đến khi trời chuyển tối, bầu trời sân bay bắt đầu ảm đạm, cậu mới giãy giụa, dùng sức khởi động máy, cất bước rời khỏi sân bay
Nếu cứ rạch ròi như vậy, có thể hay không cái gì cũng sẽ mất đi? Tiểu Hi nghĩ trên đường về nhà
Cậu sợ Phùng ở một nơi xa xôi như Đài Loan, mỗi sáng thức giấc, liền quyết định sẽ quên cậu
Nhưng, cậu càng sợ Phùng ở bên cạnh hơn. Sự tồn tại của Phùng như một loại gai đâm thẳng vào nơi sâu xa nhất. Bởi vì đau đớn, cậu theo bản năng muốn đào vật kia ra, lại biến thành vết thương buồn hiu của mình, kết quả cũng liên lụy làm Phùng một thân thương tích
Cho nên, Phùng không đi không được. Bọn họ cần thời gian để phai nhạt đi những tình cảm đã biến chất, bọn họ hiện tại rất dễ dàng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-nam-kia/3121867/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.