Đã năm ngày trôi qua, Vệ Minh vẫn chưa có ý định lên đường, Thanh Thu cũng không thấy phiền khi phải ở lại đây. Từ sau khi chất độc trong người thế tử được giải hết, dường như nàng chẳng còn tâm sự gì nữa, thậm chí cũng không giả vờ mệt mỏi ốm yếu chỉ vì không muốn hồi kinh. Đột nhiên nàng thấy thèm ăn, ăn nhiều ngủ nhiều, nhiều lúc vừa dùng bữa chính xong đã lại muốn ăn ngay cái gì đó.
Ở lại một nơi nhỏ bé thế này, người không quen nhất chính là Tống Củng, hắn không có chỗ nào để tiêu khiển, lòng nóng như lửa đốt. Còn Huống Linh Ngọc mấy lần tới tìm Thanh Thu xin thỉnh giáo nàng chút cầm nghệ, nhưng Thanh Thu không phải lúc đang ăn thì lại đang ngủ.
Vẫn chưa đến giờ Ngọ, tháng Bảy trời nắng chang chang, Huống Linh Ngọc lại đưa Tiểu Liên tới gặp Thanh Thu. Nàng ta muốn xem xem hôm nay Thanh Thu có thời gian chỉ dạy cầm nghệ cho mình không, dù gì khi hồi kinh rồi, hai bọn họ mỗi người một phủ, sẽ khó có cơ hội thế này nữa.
Lần này Thanh Thu không đang ăn, nhưng nàng đang dạy Thụy Phương nấu ăn. Huống Linh Ngọc cũng không biết nàng lấy đâu ra bếp lò và ít thịt tươi, nàng dạy Thụy Phương từng chút một, từ cách ướp thịt cho đến cách xiên thịt vào chiếc que, rồi nướng, hai người họ vô cùng bận rộn và vui vẻ. Phạm nương tử đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho cả hai, đợi món thịt xiên nướng tươi ngon ra lò.
“Thanh Thu, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296862/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.