Thanh Thu có thai, đây là đứa con đầu tiên của hắn, lần đầu làm cha khiến Vệ Minh có chút tự hào không thể diễn tả bằng lời, không biết năm xưa phụ vương hắn có tâm trạng thế nào? Nghĩ đến đây Vệ Minh thoáng động lòng, có lẽ nên báo cho cha mẹ đang ở Việt Đô xa xôi biết tin này, nếu không khi hồi kinh mang theo cả vợ cả con sẽ khiến hai vị ấy sợ chết khiếp.
Nhưng dường như Thanh Thu chẳng vội hồi kinh, Vệ Minh không muốn nói với nàng những chuyện liên quan tới Thiên phủ, một là không muốn nàng lo, hai là... không muốn nàng biết bất kỳ tin tức gì của Ninh Tư Bình.
Từ Bắc Vu có tin vui gửi về, thế lực của Thiên phủ đang dần bị chia rẽ, tất cả mọi chuyện nên kết thúc tại đây. Vị chủ nhân vẫn đứng sau điều khiển giang sơn Bắc Vu từ trước tới nay bỗng nhiên biến mất không dấu vết, không rõ đã đi đâu, dù Ninh Tư Bình có muốn cũng chẳng còn khả năng lết tới Nam Vu.
Vệ Minh không hề buông lỏng cảnh giác, mà phòng bị cho Ngọc Lâm uyển, chỗ nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, không ai có thể lẻn vào hoặc rời đi khỏi đó.
Một hôm vào tầm chiều, sau khi Thanh Thu vừa nôn ọe một trận kinh thiên động địa mồ hôi dính khắp người, đầu óc hỗn loạn, thì Thanh Thư sai a hoàn tới báo, là Tống nhị công tử Tống Củng mang theo ái thê đến thăm.
Nàng đón lấy chiếc khăn lạnh mà Thụy Phương đưa đến, lau qua mặt, thầm nghĩ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296859/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.