Thành Vân Châu không phải là kinh thành, cũng không giống Thuận Châu – thành lũy thứ hai, nhưng vẫn được coi là một trong những châu quận lớn của Nam Vu, vô cùng phồn hoa. Phạm Thủ Quân, đại nhân đứng đầu của thành năm nay gặp được vận may lớn, vô tình móc nối được với một vị quý nhân trong triều, cho rằng việc mình được thăng liền ba cấp chỉ còn là vấn đề thời gian, nên hằng ngày ông đều cười không khép nổi miệng.
Mấy hôm nay trông ông lại càng khác thường, ngày ngày mũ giáp chỉnh tề đi tuần tra khắp thành, thuộc hạ hỏi một câu: “Đại nhân, ngài không nóng ư?”, thì bị ông quất cho một roi, đành ngoan ngoãn đi theo không dám nói thêm nữa lời.
Ba ngày sau một đoàn xe ngựa tiến vào thành Vân Châu, đi thẳng tới Ngọc Lâm uyển, nơi tốt nhất trong thành. Đấy vốn là vườn ngự uyển của một phú thương ở Vân Châu, nghe nói vừa được người ta mua mất, xem ra người mua lại Ngọc Lâm uyển này là một người nhiều tiền của, có khả năng là người trong quan phủ.
Sau đó Phạm Thủ Quân và mấy vị tai to mặt lớn trong thành Vân Châu lục tục cung kính tiến vào Ngọc Lâm uyển, để chứng thực những suy đoán ấy của mọi người. Chỉ có điều không ai dám tới gặp Phạm Thủ Quân và mấy vị chức tước kia xem người mua lại uyển là thần thánh phương nào. Đứng ngoài quan sát khoảng một canh giờ nhưng không thấy quý nhân bên trong uyển lộ mặt, tóm lại người chuyển tới ở nơi này, vô cùng thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296854/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.