Trước khi vào thiện phòng, Vệ Minh đã nghe quản gia Thanh Thư và thuộc hạ kể về việc hôm nay nàng bị gọi tới phủ quận vương. Vậy thì có lẽ nàng cũng biết sáng sớm hắn về phủ quận vương là vì chuyện gì rồi, phải biết hắn thật lòng thật dạ với nàng, nhưng tại sao vẫn có chút không an tâm?
Phản ứng của mẫu thân nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Vệ Minh không ngờ bà lại gọi Thanh Thu đến nhanh thế, nhất định hôm nay nàng đã phải chịu ấm ức, nên mới cự tuyệt hắn như vậy.
Hoặc đây cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân, điều mà nàng đang bận tâm, chính là việc xảy ra tối qua.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của hắn bất giác dịu xuống, ân cần hỏi: “Sao không nghỉ thêm chút nữa? Cơ thể thấy đỡ hơn chưa?”.
Quả nhiên lời này khiến mặt nàng đỏ bừng như lửa, sắc trời vốn đang u ám, lại không có ai dám vào thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ bếp lò bập bùng, chiếu lên khuôn mặt hai người lúc sáng lúc tối.
Cảnh tượng tối qua hiện ra trong đầu nàng vô cùng rõ ràng, Thanh Thu sau khi ngượng ngùng xong, không thể kiềm chế được nước mắt rơi lã chã. Nàng không muốn để hắn nhìn thấy, vội vàng quay đi định bắc nồi cháo trên bếp xuống, còn không kịp cả đeo bao tay. Vệ Minh nhìn thấy rất rõ, túm chặt tay nàng nói: “Cẩn thận bỏng!”.
Trong lúc hoảng loạn đầu ngón tay vẫn chạm tới nên bị bỏng, nàng cắn chặt môi không lên tiếng, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296839/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.