Tống Củng có ý khác nên đã tìm cách theo Vệ Minh cùng hồi phủ, vừa bước vào cửa đã làm bộ như chưa từng đến đây bao giờ, khen chỗ này đá đẹp, nói chỗ kia khóm trúc xinh, rõ ràng đang tìm chuyện để nói.
Thực ra phủ thế tử vẫn là phủ thế tử, đình đài lầu các như cũ, Tống Củng chẳng qua muốn kéo dài thời gian ở bên Linh Ngọc tiểu thư. Huống Linh Ngọc định tránh về phòng, nhưng Tiểu Liên lẳng lặng chỉ chỉ vào Thanh Thu và thế tử, mấp máy môi không thành tiếng nói hai từ “Vương phi”, khiến nàng ta do dự không dám bỏ đi.
Vệ Minh vẫn đang nghĩ tới những lời mà hắn nghe thấy ở Tư Thu viên, không thể không nói, câu cuối cùng của Thanh Thu khiến hắn vô cùng đắc ý, có thể gọi là vui sướng ngập lòng.
Nhưng hắn còn để ý tới một chuyện nữa, đấy chính là vị hôn phu đã chết của Thanh Thu, Vệ Minh đoán biết quan hệ giữa Thanh Thu và Tuyết Chỉ từ lâu không phải là mối quan hệ quen biết thông thường, nhưng không ngờ lại như vậy. Thanh Thu, có đúng như nàng vừa nói rằng nàng đã không còn nhớ nhung gì người ta nữa, hay chính vị hôn phu đó mà nàng không chịu lấy ai?
Chẳng qua mới hai mươi ba tuổi, dung mạo phẩm hạnh đều hơn người, từ xưa tới nay phong tục ở Nam Vu đã vậy, cho dù khó tìm được một người ưng ý nhưng đâu đến nỗi phải ở vậy kéo dài tới bây giờ.
Đột nhiên nhớ ra trước kia trong quận vương phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296836/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.