Tư Thu viên không lớn, mà tâm tư của mấy người bọn họ cũng chẳng đặt nặng vào việc ngắm cảnh, huống hồ hoa quế trong vườn đã rụng cả rồi, giờ chỉ còn lá, Nhiễm Hương các cũng chỉ có tên là Nhiễm Hương mà thôi.
Thanh Thu đang nghĩ bây giờ thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Theo lý thì nàng là nhân vật chính, nói rằng tổ chức sinh thần cho nàng, nhưng Tuyết Chỉ chỉ cầm tay Huống Linh Ngọc đi phía trước, nói chuyện về nhạc lý, nói về những kiến thức mà nàng ta có được khi chu du bên ngoài. Trong mắt Tuyết Chỉ, thân phận của Huống Linh Ngọc còn tôn quý hơn nàng, nàng chẳng qua chỉ là nhờ phúc của Linh Ngọc tiểu thư, nên mới có cơ hội đến đây mà thôi.
Tô Diệu thở dài, “Nếu không phải vì muội thì ta đã không tới, không khí này đưa Họa My ra ngoài chơi cũng rất tuyệt”.
“Khổng phu tử hôm nay không đi cùng tỷ sao?”
Tô Diệu đỏ mặt, “Người ta đâu phải ngày nào cũng rảnh, đúng rồi Thanh Thu, hôm nay nhìn muội trang điểm rất xinh, chắc hẳn thế tử không nỡ để muội đi đâu”.
“Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ cũng biết đấy, người ta con gái mười tám, càng lớn càng xinh đẹp, muội thì khác, muội càng thay đổi càng xấu, giờ thì vừa xấu vừa già”, Thanh Thu sờ mặt mình nói với giọng cảm khái vô cùng, nếu có thể, nàng thật sự muốn trở lại hồi còn nhỏ, lúc ấy ai cũng khen nàng xinh đẹp.
“Lạ nhỉ, thế tử sao lại thích một nữ tử vừa già vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296834/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.