Thanh Thu nhướng nhướng mày: “Ngươi yên tâm, gần đây thứ mà thế tử cần chính là đồ bổ thế này đấy!”.
Đến tối khi dùng cơm, Vệ Minh thấy không phải thực đơn hôm nay mình đặt, vừa chau mày thì người bên cạnh lập tức báo: “Đây là do Thanh Thu cô nương dặn dò nô tài làm, nói trời lạnh, thế tử phải ăn những thứ tốt cho sức khoẻ, thực đơn của người ngày mai sẽ nấu”.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, đặc biệt là khi nhìn những món ăn được làm rất tinh tế đúng ý mình, Vệ Minh sớm đã đói, liền ăn vài muỗng canh đuôi bò mà a hoàn múc vào bát. Mùi vị ùa vào tâm thế, toàn thân vô cùng dễ chịu, lại thấy ngon miệng hơn nên ăn cũng nhiều. Hắn ăn được một nửa thì nhớ tới Thanh Thu, gọi người lại hỏi nàng đã dùng cơm chưa, ăn ít hay nhiều, có cần gọi đại phu tới thăm bệnh nữa không, vân vân và vân vân.
Thanh Thu đang nói chuyện với Tiểu Liên, Huống Linh Ngọc cho a hoàn của mình tới hỏi thăm tình hình của nàng. Mấy hôm nay hai người không gặp nhau, hiếm lắm mới thấy Tiểu Liên đến chỗ nàng, Thanh Thu bèn kéo cô bé lại trò chuyện một chút. Nàng vừa nói vừa không kìm được mím môi cười, khiến Tiểu Liên tò mò: “Thanh Thu tỷ tỷ, tỷ ốm tới ngốc rồi à? Sao cứ cười mãi thế?”.
“Tỷ như vậy sao?” Thanh Thu ngồi thẳng người dậy, rồi lại ho mấy tiếng, cố kìm ý cười trong lòng: “Được rồi, không cười nữa, muội về nói lại với Linh Ngọc tiểu thư, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/3296823/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.