Nàng lắc đầu thờ dài: “Cháu hỏi này Vệ thúc, thế tử bao giờ sẽ chuyển ra khỏi vương phủ?”
Vệ quản gia ở trong vương phủ đã lâu, là người nghiêm túc, nghe nàng hỏi bèn đáp: “Người là chủ nhân, thích ở đâu sẽ ở đấy, cháu quan tâm làm gì?”
“Chẳng phải cháu đang nghĩ cho những người như chúng ta sao? Một ngày thế tử còn chưa đi thì chúng ta còn phải hầu hạ. Lão Lưu ở phòng thu chi từ lâu đã nhìn cháu không thuận mắt rồi, hôm trước còn nói thiện phòng chúng cháu tiêu pha quá nhiều, cứ như muốn nói chỗ bạc ấy đều rơi vào túi cháu cả vậy?”
Hễ nhắc đến chuyện này là nỗi bực tức trong lòng Thanh Thu trào dâng, xấp giấy thực đơn mà thế tử đích thân viết kia tạm thời chặn được cái mồm của lão Lưu, nhưng tự dưng phải chịu oan ức khiến nàng không chịu nổi.
“Giờ đây thế tử được ân sủng, có thể hầu hạ người là vinh hạnh của chúng ta, cháu cũng lớn rồi không còn là trẻ con nữa, thật chẳng sáng suốt gì cả.” Vệ quản gia lắc đầu, nói tới không còn trẻ con, khiến ông nhớ ra một việc quan trọng, “Nghẹ nói nhị phu nhân nhắc tới việc làm mai cho cháu?”.
“Dạ.” Thanh Thu bĩu môi.
“Bên quận vương phi còn đang đợi cháu trả lời, hai vị này đem hôn sự của cháu mà đấu đá tranh giành, đối với cháu rất bất lợi.”
Thanh Thu chỉ điềm đạm cười, xem ra đều là người khôn ngoan, quận vương phi và nhị phu nhân trước nay vẫn không hòa hợp, người này muốn về đông người kia
lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/114060/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.