Đột nhiên nàng sợ run bắn cả người, cuối cùng cũng choàng tỉnh dậy.
Bên bờ tường không một bóng người, nàng thở dài, ngoài người cửa thiện phòng ra, chẳng ai dậy sớm như thế này làm gì, lúc này đang rất yên tĩnh, là thời gian tốt nhất cho giấc ngủ! Nàng an tâm chuẩn bị giở mình nằm xuống ngủ tiếp, nhưng động tác đó lập tức khựng lại – bên trái nàng, cạnh cây hoa phù dung, có một nam tử đang đứng.
Cách ăn mặc của người đó, không cần nói nàng cũng nhận ra đó là vị quận vương thế tử đại nhân trong phủ rồi.
Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng đã lĩnh hội được Phan An, Tống Ngọc (7) trong các vở kịch đẹp tới mức nào rồi.
Thanh Thu nhảy khỏi ghế, quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến thế tử”.
“Ngươi là ai?” Giọng hắn trong trẻo, chẳng có vẻ gì giống người từng dầm mưa dãi nắng, phơi mặt ngoài sương gió nơi biên ải cả.
“Ta………tiểu nữ làm việc ở nhà bếp.” Có lẽ nàng nên xưng hô là nô tỳ? Bình thường nàng ít khi gặp mấy vị chủ nhân, thâm chí nàng còn không biết nên xưng hô như thế nào, nàng không giống mấy kẻ hầu người hạ bán thân trong phủ kia.
Vệ Minh ở biên ải đã lâu, quen dậy sớm luyện binh, trời vừa sáng hắn khó có thể ngủ tiếp được, bèn cầm lồng chim thong thả bước quanh vương phủ đã cách biệt nhiều năm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng lao xao ở góc này, thì ra là người của thiện phòng đi mua thức ăn về. Hắn nhìn người con gái trước mặt một lượt, chiếc áo vải nàng mặc chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-tuong-tu/114056/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.