Rời khỏi phủ một lúc, nàng lại cảm thấy không yên tâm. Hơn ai hết, Lâm Thanh An biết rõ, Lâm Uyển Nhi đó xấu xa đến mức nào. Sở Thiên Minh lại một lòng si mê cô ta, nếu nàng bỏ đi, lỡ như chàng lại bị cô ta lừa thì phải làm sao.
“Không được không được. Ta nhất định không được để cho kết cục đó xảy ra lần nữa.”
[Sở Thiên Minh! Lần này xem như ta cho chàng nợ ta.]
Buổi trưa hôm đó, nàng trở về phòng của mình. Thẫn thờ ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên bầu trời xanh trong. Bất giác, nàng lại nhớ đến những ngày tháng ở thế giới của mình.
Ở đó, có bạn bè, có người thân. Có những món ăn ngon mà nàng thích. Có những thiết bị điện thoại hiện đại, có đường phố đông vui tấp nập. Bất giác, cô lại thèm ăn những món ăn vặt ở lề đường, thèm nghe tiếng hát dạo của mấy cậu thanh niên trong ban nhạc đường phố. Thèm nhìn ánh đèn đường rực rỡ, thèm ngửi mùi khói bụi của xe cộ đông vui…
Ở đây thì khác, bình yên đến chán chường. Ngoài Sở Thiên Minh ra, chẳng có lí do gì khác để nàng ở lại đây cả.
Đâu đó văng vẳng lên tiếng ai gảy đàn. Thanh An nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh. Ở ngoài cửa sổ, bên cạnh vườn hoa, Lâm Uyển Nhi đang ngồi gảy đàn, Sở Thiên Minh đang múa kiếm. Kẻ đàn người múa, phối hợp rất ăn ý. Tiếng đàn du dương lúc trầm lúc bổng, đường kiếm thanh thoát lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, lúc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578193/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.