Lời nói ra nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trong gió, êm đềm như tiếng suối chảy trong khe. Nhưng chắc chỉ có mỗi mình nàng mới biết, sự sát thương của nó, mạnh mẽ đến nhường nào.
Gục đầu lên vai Nhiễm Thanh, Thanh An lặng lẽ rơi nước mắt. Chỉ là nàng không muốn để tiểu muội muội nhìn thấy nên liền len lén lau đi. Dẫu sao thì chuyện này cũng không có gì đáng để nói.
“Thanh An tỷ tỷ! Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Nhiễm Thanh nhỏ giọng hỏi nàng. Rõ ràng cô nương ấy biết nàng đang khóc nên mới không đành lòng kéo nàng ra. Đều là một thân nữ nhi, Nhiễm Thanh tất nhiên biết, nàng không muốn để cô nương ấy nhìn thấy nàng yếu đuối mà rơi lệ.
Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, Thanh An buông Nhiễm Thanh ra. Dù đã lau sạch nước mắt nhưng làm sao giấu được màu đỏ hoe bắt mắt kia.
“Tỷ tỷ! Tỷ ổn không?”
Tô Nhiễm Thanh không an tâm mà hỏi lại lần nữa. Thanh An cúi mặt, khẽ mỉm cười rồi nhẹ lắc đầu.
“Ta không ổn chút nào cả.”
“Tỷ tỷ! Nói muội nghe đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhiễm Thanh… Ta thua rồi.”
“Thua? Tỷ thua chuyện gì?”
“Ta cứ tưởng có thể khiến chàng ấy yêu ta. Hoá ra… chỉ là do ta tự mình ảo tưởng.”
“Tự mình ảo tưởng? Thanh An, lời này của tỷ là có ý gì?”
Thanh An im lặng thật lâu. Mãi một lúc sau, khi ngước mắt lên nhìn cô nương ấy thì đôi mắt nàng đã ngập nước. Nàng cứ tưởng bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578183/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.