Màn đêm buông xuống, cả khu rừng hoa lưu ly dịu dàng dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng trên cao. Một đàn đom đóm lượn lờ khắp nơi, lấp lánh giống hệt những ngôi sao trời. Đoàn người đi trên cánh đồng hoa mà cứ ngỡ đâu đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Sở Thiên Minh nắm tay cô, hai người hoà vào dòng khách du lịch mà ngắm nhìn cảnh đẹp trời ban.
“Đẹp quá đi mất.”
“Ừm… Thật sự rất đẹp.”
“Ước gì sau này, em có thể chụp ảnh cưới ở đây thì tốt quá.”
“Ảnh cưới sao?”
“Đúng vậy! Là mặc chiếc váy cưới màu trắng, đứng giữa một cánh rừng hoa… Ưm… Chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy lãng mạn rồi.”
Sở Thiên Minh nhìn vẻ mặt háo hức của cô, không nhịn được cũng phải bật cười. Vẽ vời ra cảnh đẹp đến thế, đúng là rất lãng mạn nha.
Hoà vào đám đông náo nhiệt ấy, cô kéo tay anh đi vào giữa cánh đồng hoa lưu ly. Lưu ly tím biết, mơ mộng lại thủy chung. Ngắt một cành hoa lưu ly đưa lên trước mặt anh, cô nhỏ giọng hỏi.
“Anh có biết ý nghĩa của lưu ly là gì không?”
“Xin đừng quên anh.”
Tuệ Linh tròn mắt nhìn anh, câu trả lời thật khiến cô bất ngờ.
“Sao anh lại biết?”
“Ừm… lần trước vô tình nghe trên cái gì đó…”
“Là ti vi hay điện thoại?”
“Là điện thoại.”
Tuệ Linh lại lần nữa phải nhìn anh với một thái độ khác. Chỉ mới học chưa bao lâu, vậy mà anh lại có thể nhớ được hết tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-moi-luong-duyen/2578159/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.